Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL) : chương 80: cái gì là huynh đệ?
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL)
-
Phong Lăng Thiên Hạ
Chương 80: Cái gì là huynh đệ?
Thiết Long Thành thản nhiên nói:
Thiếu nữ lâm vào trầm tư, thật lâu sau nàng mới chậm rãi nói ra một câu.
Thiết Long Thành cười hắc hắc:
Thiếu nữ đỏ mặt nói. Hiển nhiên da mặt nàng vẫn còn có chút mỏng đối với từ này của nhị thúc.
Thiết Long Thành cười ha ha.
Hắn nói ra một câu này lại làm thiếu nữ lâm vào trầm tư một chút, rồi sau đó đôi mắt chợt trở nên sáng ngời. Những lời này tuy thô tục, nhưng lại tựa hồ ẩn chứa một ngụ ý gì cao thâm đấy?
Ngay tại một ngã ba đường, thiếu nữ cùng Thiết Long Thành chia tay, mỗi người đi một ngả. Thiếu nữ phất phất tay áo, uyển chuyển dời bước, sau khi vòng vo mấy vòng liền đã biến mất không thấy bóng dáng.
Thiết Long Thành dõi mắt nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ đang dần dần khuất xa, ánh mắt của hắn thoáng hiện lên vẻ thương tiếc, sâu kín thở dài và lẩm bẩm nói:
Vị Phó tướng bên cạnh hắn tràn đầy kính ý nói, tựa hồ như có lòng tin tuyệt đối vào Thiết Long Thành.
Thiết Long Thành lắc đầu, không có nói xong câu đó mà quát lớn:
Nói xong liền dẫn đầu đoàn người bước đi. Phía trước không xa chính là Thiên Uy phủ, và cũng chính là chỗ ở của Thiết Long Thành.
Thiết Long Thành tại Thiết Vân quốc được phong hào là Thiên Uy vương gia!
Thiết Long Thành yên lặng suy nghĩ, rồi hạ lệnh:
Tất cả thuộc hạ bên cạnh hắn đều hoảng sợ.
Thiết Long Thành thản nhiên nói:
Những lời này, hắn nói giọng điệu đầy ý vị thâm tường.
*******
Thiết Long Thành tuy đi rồi, nhưng cấm lệnh lại không hề hủy bỏ. Cửa hàng của Sở Dương vẫn có rất nhiều người đến bàn tán chỉ trỏ, nhưng lại không một ai dám đi vào.
Chỉ có điều hai người trong cửa hàng lại tuyệt đối không sốt ruột. Tới gần giữa trưa, Cố Độc Hành còn cầm theo rất nhiều bạc đi ra ngoài vung tay một phen, sau khi trở về thì rượu và thức ăn lập tức đầy bàn, hai người cứ thế mà thả cửa chén thù chén tạc.
Sau khi rót đầy chén rượu, Cố Độc Hành đầu tiên là bưng bát rượu lên nói:
Rượu qua tam tuần, trên mặt đất đã nằm chỏng chơ hai cái vò rượu không, đồng thời hai vò rượu trên bàn cũng đã trống một nửa. Nghe thì có vẻ ít nhưng đây chính là bình rượu năm cân a, hơn nữa lại chính là loại rượu mạnh nhất nữa chứ.
Cố Độc Hành đã có chút chếnh choáng say, lớn tiếng nói:
Sở Dương thoáng lặng im một chút, rồi mạnh mẽ bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Sở Dương hắc hắc cười, hắn cười ra nước mắt:
Bầu không khí chợt lâm vào một hồi trầm mặc.
Cố Độc Hành thở dài nói:
...
Cố Độc Hành cười to:
Cố Độc Hành rốt cục cũng uống say, hắn lung la lung lay đứng dậy, đột nhiên đấm một quyền lên ngực của mình và ngửa mặt lên trời thét dài:
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên ngã đánh ầm xuống bàn, miệng ngáy khò khò…
Sở Dương ánh mắt có chút mông lung, tay vẫn bưng chén rượu uống cạn. Nuốt xong chén rượu, hắn đột nhiên ngẩn ngơ một hồi, miệng thì thào lặp lại: "Nếu như trước mặt huynh đệ của ta là núi đao, ta sẵn sàng vì tình huynh đệ mà bước qua núi đao ấy một cách cam tâm tình nguyện! Cái này mới chính gọi là huynh đệ! Cái này mới chính là huynh đệ! Mặc dù huynh đệ của ta không xem ta như huynh đệ, nhưng chỉ cần ta xem hắn là huynh đệ thì hắn đã chính là huynh đệ của ta rồi!"
Hắn hết gật gật đầu rồi lại lắc đầu, mỉm cười lẩm bẩm:
Ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn vào hư không, trầm trầm nói:
Những lời này tuy thanh âm rất thấp nhưng lại vô cùng khí phách. Đôi mắt hắn lúc này đột nhiên trở nên mơ màng, hắn đang nhớ tới Đàm Đàm, nhớ tới người cả đời chỉ lấy được một kiện trân bảo duy nhất lại muốn tặng cho huynh đệ của mình!
Đó cũng là huynh đệ!
Sau đó hắn liền trực tiếp bưng vò rượu lên mà uống ừng ực…
Rượu văng tung tóe khắp nơi!
...
Hậu quả của việc uống rượu thả cửa chính là Thiên Binh Các phải đóng cửa buôn bán. Hai người nằm trong đại sảnh mà ngáy pho pho… Ngoài cửa người đến người đi như nước chảy, nhưng trong cửa lại truyền ra từng trận tiếng ngáy, mùi thơm của rượu thịt xông vào mũi lượn lờ khắp nơi... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người khó lắm mới được phóng túng chính mình một lần. Cả hai cũng biết từ nay về sau sẽ hiếm mà có được một thời khắc buông lỏng như hôm nay.
Thẳng đến xế chiều hai người mới tỉnh lại, quần áo dính đầy rượu cũng đã khô. Cả hai nhìn nhau rồi đột nhiên cùng cười to.
Đúng lúc này thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa:
Thanh âm là của một thiếu nữ.
Sở Dương khẽ giật mình, thanh âm này hắn đương nhiên rất quen thuộc, chính là thanh âm của Ô Thiến Thiến!
Danh Sách Chương: