Truyện Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San : chương 17: phiền phức
Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San
-
Trang San
Chương 17: Phiền phức
"Duy Nam, con có mắt không hả? Con có thấy Ngọc Ái đang ngồi ở đây không? Đã lâu không gặp, Ngọc Ái vẫn luôn nhớ con đấy, con mau hỏi hang con bé vài câu đi chứ."
Duy Nam thở dài chán nản nhưng bà nội đã nói như thế anh ta không thể cãi lại được, liếc mắt nhìn Ngọc Ái, anh ta cười như không cười rồi nói:
"Ờ, xin chào nhé!"
Nét mặt của cô ta có chút không vui nhưng ngay lập tức đã cười tươi rồi gật đầu chào anh ta, cô ta nói:
"Lâu rồi không có cơ hội được gặp anh Duy Nam, em rất nhớ anh đấy, anh có nhớ em không vậy?"
"Không."
Câu trả lời của anh ta như hệt một gáo nước lạnh đang tạt thẳng vào mặt của Ngọc Ái, bà nội lúc này mới lườm Duy Nam rồi nhíu mày nói:
"Nè, Duy Nam, con ăn nói gì kỳ thế? Con làm thế Ngọc Ái sẽ buồn đấy!"
"Cô ta buồn thì sao chứ, miễn con không buồn và cảm thấy thoải mái khi được là chính mình là được rồi, giờ con đang bận lắm, bà nội về đi, con muốn được một mình.
"Con,... con đang đuổi bà sao?"
"Con không có ý đó, con đang rất mệt và muốn được nghỉ ngơi, có gì về nhà nói, đây là phòng làm việc con không muốn đem chuyện riêng tư nói ở đây đâu."
Ngọc Ái sợ mọi chuyện sẽ căng thẳng nên vội nói vào:
"Bà nội ơi, cháu thấy anh Duy Nam nói rất đúng ạ, đây là nơi làm việc, mình không nên nói chuyện này ở đây đâu, giờ cháu đưa bà đi ăn, đi shopping rồi về nhà nhé bà."
Bà nội nhìn thấy sắc mặt của anh ta thì mới phát hiện trên khuôn mặt hiện rõ ra sự mệt mỏi, bà nội đành đứng dậy cùng Ngọc Ái rồi nói:
"Thôi được rồi, bà đi đây nhưng trước khi đi bà cũng muốn nói cho con biết luôn, đầu tuần sau là đúng ngày mà con đã hứa với bà nên bà đã sắp xếp một buổi gặp mặt riêng cho hai gia đình chúng ta ăn uống cùng nhau rồi bàn chuyện hôn lễ. Buổi tiệc diễn ra lúc bảy giờ tối, bà đã báo trước cho con biết rồi đấy! Duy Nam, bà không muốn ngày đó không có sự xuất hiện của con, càng không muốn con sẽ diện bất cứ lý do nào để tránh mặt, con có nghe bà nói gì không Duy Nam?"
Lời bà nội nói thế sao Duy Nam có thể cãi lại được, dù không muốn nhưng anh ta không thể làm trái ý của bà nội, nếu biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra sớm thế này thì Duy Nam đã hứa ra bốn năm tháng cho rồi. Tự nhiên đi khùng đi hứa hai tháng mười ngày làm gì không biết, hai tháng nhanh như cái chớp mắt, trong khi đầu tuần sau phải gặp bên gia đình của Ngọc Ái, một tuần này nó còn nhanh hơn cái thời gian hai tháng gấp mấy lần, anh ta ngước mặt lên nhìn bà nội sau đó gật đầu nói:
"Con biết rồi, con không quên lời hứa của mình đâu, bà và Ngọc Ái về đi, hai người đi cẩn thận!"
Cô ta sướng run người khi nghe Duy Nam nhắc đến tên, cô ta là Ngọc Ái, năm nay cũng vừa tròn hai mươi lăm tuổi, ba của cô ta là bạn thân của ông Thành nên lúc nhỏ cô ta hay được đến nhà của ông Thành chơi. Cô ta đã thích Duy Nam từ nhỏ, sau này lớn rồi cô ấy rất ít được đến nhà chơi, hồi lúc cô ta vào học cấp ba, sau khi tìm hiểu kỹ thì biết Duy Nam đang học trường cấp ba quốc tế, cô ta đã cố gắng hết mình và năn nỉ ba của cô ta cho vào học chung trường đó để có thể gặp được Duy Nam.
"Anh Nam, anh đang mệt mỏi chuyện gì sao? Hay anh đang suy nghĩ đến chuyện mà bà nội vừa nói khi nãy."
Danh Sách Chương: