Truyện Ngày Xuân Oanh Hót - Hải Thanh Nã Thiên Nga : quyển 1 - chương 25: hoa mai (hạ)

Trang chủ
Ngày Xuân Oanh Hót - Hải Thanh Nã Thiên Nga
Quyển 1 - Chương 25: Hoa mai (hạ)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Editor: Tây An

Sau đó, mọi người lại trò chuyện mấy việc vặt, đảo mắt, trăng đã lên giữa trời. Diêu Kiền thấy sắc trời không còn sớm, nói với Diêu Chinh mới khỏe dạy, không dám nghỉ ngơi trễ.

Diêu Chinh gật đầu, sâu sắc an ủi vài câu, cùng Trịnh thị rời tiệc đưa tiễn.

“Đã đều ở kinh thành, cháu gái thường đến chơi mới phải.” Trước cửa, sau khi mọi người từ biệt nhau, Trịnh thị nhẹ nhàng nắm hai tay Phức Chi, cười nói: “A Yên và cháu bằng tuổi nhau, lại là chị em mà.”

Đoạn, bà ta nhìn về phía Diêu Yên.

Diêu Yên giật mình, một lát sau, thoáng tiến lên. Nàng ta nhìn Phức Chi, dưới ánh đèn, nàng ta chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào cất tiếng nói: “Chị Phức Chi, đợi bao giờ hạm đạm (hoa sen) hồ Huyền Vũ nở, chị theo chúng em đi chèo thuyền du ngoạn được không?”

Phức Chi nhìn nàng ta, ý cười bên môi khẽ khàng: “Đa tạ em.”

Dưới ánh trăng, kinh thành đã không còn ồn ào náo động của ban ngày. Tuấn mã đi trên đường phố, tiếng vó vang dội vô cùng.

Tháng sau, Vũ Lâm và Kỳ môn lại diễn luyện thuỷ chiến ở Kình Hồ vườn Thừa Quang, Hoàng đế tự mình giám sát. Việc này từ đầu năm đã bắt đầu trù bị, ban ngày Cố Quân và Tào Nhượng đến vườn Thừa Quang xem xét con thuyền đã chế tạo xong, lại cùng giáo úy thuộc hạ nghiên cứu thảo luận trận pháp một phen, đêm đến mới trở lại thành.

Vệ sĩ cửa thành nhận ra Cố Quân, vội mở cửa cho họ tiến vào, hai người cùng mấy tên tùy tùng cùng chạy vào thành nội.

Lúc đi vào một con đường, phía trước bỗng có tiếng xe lộc cộc vang lên, sau đó, một chiếc xe ngựa đi tới. Mấy người Cố Quân lui sang một bên nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi.

Màn trúc bên trên cửa xe ngựa nửa cuốn, lúc đi qua, được đèn lồng bên đường chiếu sáng, nửa bên gương mặt mỹ lệ của cô gái trong xe hiện lên trước mắt, Cố Quân đột nhiên ghìm chặt dây cương.

“Tướng quân?” bọn Tào Nhượng phát hiện Cố Quân đột nhiên ngừng chân, cũng nhớn nhác dừng lại, vội hỏi.

Cố Quân nhìn hướng xe ngựa kia phóng đi, miệng hơi thở gấp.

“Không có gì.” Chốc lát sau, hắn quay lại, nói với mọi người: “Đi.”

Gió đêm thổi đến đối diện, vẫn mang theo chút hương vị ồn ào náo động lưu lại, sự ấm áp của xuân muộn vương trong đó, âm thầm lưu động.

Nơi ở của Tiến sĩ Diêu Kiền, trước kia Cố Quân đã biết, chính là hướng chiếc xe ngựa kia phóng đi. Gương mặt vừa rồi kia, dù chưa thấy rõ, hắn lại cảm thấy sẽ không sai, người trong xe ngựa chính là nàng… Cố Quân nghĩ vậy, hít sâu một hơi, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng như vậy thực sự không giống mình, quả thực có chút buồn cười.

Không bao lâu, đường cái trước mặt xuất hiện một chỗ rẽ.

Cố Quân thu dây cương, dần dần dừng bước.

“Ta đi sang thành bắc.” Hắn nói với Tào Nhượng.

Tào Nhượng kinh ngạc, chợt sáng tỏ, làm lễ với Cố Quân, nói: “Mạt tướng cáo từ.”

Cố Quân gật đầu, quát một tiếng, dẫn theo tùy tòng của mình đi sang thành bắc.

“Thím ba con luôn như thế, Phức Chi đừng để trong lòng nhé.” Trên xe ngựa, Diêu Kiền thấy Phức Chi suốt đường chẳng lên tiếng, chậm rãi mở miệng nói.

Phức Chi thấy quái lạ, thu ánh mắt từ bên ngoài màn, cười cười: “Phức Chi biết, chưa từng để ý ạ.”

Diêu Kiền nhìn nàng, không nói gì, nhưng trong lòng có hơi ảm đạm. Tính tình Phức Chi hiểu chuyện, ông cũng luôn cảm thấy mình an bài Phức Chi rất ổn, nhưng hôm nay, ông lại hổ thẹn nhiều năm nay mình gửi gắm tình cảm ở chuyện dạo chơi, lại không thể cho Phức Chi một mái nhà đủ để giúp con bé ngăn cản hết thảy.

Phức Chi lại không biết tâm tư của chú, sau đó, nàng nghe ngự giả bên ngoài nói sắp tới nhà, thoáng chỉnh lý trang phục, chuẩn bị xuống xe.

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Tây, người ở vội tới hầu hạ.

“Chúa công.” lúc Diêu Kiền xuống xe, một người hầu bẩm: “Có một người chờ đợi đây đã lâu, nói muốn tự thân gặp chúa công.” Nói đoạn, chỉ chỉ cách đó không xa.

Diêu Kiền kinh ngạc trông lại, thấy đó là một người trung niên đi tới, quần áo trên người chỉnh tề.

“Công tử.” Người đó đứng trước mặt Diêu Kiền, mỉm cười làm lễ: “Còn nhớ tại hạ không ạ?”

Diêu Kiền nhìn ông ta, lục lọi trí nhớ một lát, ánh mắt chợt sâu.

“Chú ơi?” Sau lưng, Phức Chi đã xuống xe, hỏi thăm nhìn họ.

Diêu Kiền nhìn về phía Phức Chi, sắc mặt đã khôi phục vẻ hòa hoãn, ấm giọng nói: “Phức Chi đi vào trước đi, chú có bạn cũ, muốn nói mấy lời riêng.”

Thần sắc Phức Chi kinh ngạc, nhìn Diêu Kiền, lại nhìn người tới. Nàng không làm trái lời, đáp vâng, vẻ mặt nghi hoặc xoay người đi vào.

Cố Quân đi đến phủ Tân An hầu ở thành bắc.

Tân An hầu là phong hào của vị hôn phu đương nhiệm của Đại trưởng công chúa Đậu Khoan, phủ đệ này chính là chỗ ở hiện thời của Đại trưởng công chúa. Đại trưởng công chúa gả hai lần, quan hệ của Cố thị và Đậu Thị rốt cuộc vi diệu, Cố Quân ngày thường cũng không đến.

Nhưng sáng nay trước khi đi vườn Thừa Quang, phủ Tân An hầu đột nhiên phái người hầu tới, nói đêm qua Đại trưởng công chúa nhiễm bệnh nằm giường.

Lúc ấy Cố Quân có việc, nói một tiếng “Biết rồi” với tên hầu kia, rồi đi vào vườn Thừa Quang, vất vả lắm mới xong việc, lúc này mới vội vàng chạy về.

Trước phủ Tân An hầu sớm đã có người hầu trông thấy Cố Quân, vội vã tới hàu hắn xuống ngựa.

“Mẫu thân của ta thế nào rồi?” Cố Quân hỏi.

Người hầu cúi đầu đáp: “Tiểu nhân không biết ạ.”

Cố Quân không nói tiếp nữa, bước vào cửa phủ, đi thẳng vào bên trong.

Tân An hầu và Cố Quân quan hệ nhạt nhẽo, trong triều gặp nhau, từ trước đến nay hai người cũng không nói nhiều, Cố Quân thỉnh thoảng đến thăm mẫu thân, Tân An hầu cũng cực ít khi lộ diện. Người hầu biết tình trạng, cũng không dẫn Cố Quân đến gặp Tân An hầu, lại dẫn hắn đi tây đình.

Trong phòng chính tây đình, gấm rủ màn che, trong ánh nến, ánh sáng nhu hòa lưu động.

Cố Quân được thị tỳ đưa vào trong phòng, liền trông thấy Đại trưởng công chúa tựa trên giường tơ. Hình như bà đang nhìn thứ gì đó trên tay, tóc búi nửa, trên mình khoác một chiếc áo lông chồn tuyết trắng lỏng loẹt, vẫn vẻ quý thái, nhưng cũng thật sự có mấy phần bộ dạng của người có bệnh.

“Mẫu thân.” Cố Quân đi qua, thi lễ với bà.

Thấy Cố Quân đến, mặt Đại trưởng công chúa lộ vẻ tươi cười, thả đồ vật trong tay ra, dịu dàng nói: “Con ta đến rồi.” Đoạn, chỉ đệm một bên, bảo hắn ngồi xuống.

Cố Quân nghe lời ngồi trên ghế, nhìn bà một cái, một lát sau, nói: ” Bệnh của mẫu thân có tốt hơn chút nào chưa?”

Đại trưởng công chúa nhìn hắn, mỉm cười: “Hôm nay uống chút thuốc, đã ổn hơn rất nhiều rồi.” Từ khi rời Cố thị, đứa con trai này bèn không còn quá thân thiết với mình, câu chào hỏi này tuy nhạt, song từ đáy lòng bà vẫn thấy có phần ấm áp.

Cố Quân nói: “Vậy ạ.” Chốc lát sau, ánh mắt của hắn lại rơi trên giường. Một cái hộp trang sức nho nhỏ rất là đáng chú ý, hình dạng và cấu tạo tinh xảo, hình dáng trang sức tinh tế.

“Đây là đồ cũ của mẫu thân, hôm nay lấy ra để ngắm.” Đại trưởng công chúa thản nhiên nói.

Cố Quân gật đầu, không nói tiếp.

“Có dùng bữa chưa?” Đại trưởng công chúa hỏi.

“Chưa ạ.” Cố Quân nói.

Đại trưởng công chúa cười một tiếng, gọi thị tỳ một tiếng, sau đó, người hầu nối đuôi nhau vào, đặt cơm canh tới trên cái bàn trước mặt Cố Quân.”Dùng bữa đi con.” Đại trưởng công chúa mỉm cười nói.

Lúc đến Cố Quân đã biết chuyện dùng bữa ở phủ Tân An hầu là không miễn được, nhìn mẫu thân, gật đầu tạ ơn, ngồi vào trước án.

Ánh nến khẽ múa may, bên trong phòng ngoài một vài tiếng ăn và tiếng đồng hồ nước khi nước rơi xuống, thì không có động tĩnh nào khác. Đại trưởng công chúa nhìn con trai chăm chú tử, ánh mắt yêu thương.

Đợi khi Cố Quân dùng bữa xong, Đại trưởng công chúa sai người hầu đến dọn bàn ăn. Rồi bắt đầu tùy ý hỏi Cố Quân mấy chuyện tình hình gần đây, lại hỏi sức khỏe hai ông cụ bà Cố thị.

Cố Quân đáp ngắn gọn. Hai người nói chuyện, không có chút ăn ý nào, giống xưa nay thôi. Đại trưởng công chúa lại dường như không phát hiện, khi đồng hồ nước điểm đến giờ Hợi, Đại trưởng công chúa thấp giọng ngáp một cái.

“Mẫu thân giúp con thu dọn phòng ốc rồi, ngay vườn sau, con ta đi nghỉ ngơi đi.” Cố Quân đang muốn cáo từ, lại nghe Đại trưởng công chúa nói.

Cố Quân kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi, cự tuyệt nói: “Không cần phiền, con đã sai nhà để cửa rồi ạ.”

“Không sao.” Đại trưởng công chúa mỉm cười: “Trước đó ta đã sai người nói với bên kia, con đến thăm bệnh, cần ở lại một đêm.”

Cố Quân kinh dị nhìn mẫu thân, lông mày hơi chau lên.

“Quân.” Đại trưởng công chúa nhìn hắn thật sâu, khẽ thở dài: “Hai ta từ Tết đến nay, có gặp được mấy lần? Ở lại chỗ mẫu thân một đêm cũng không chịu à?”

Trong ánh mắt kia mang theo mấy phần từ ái, mấy phần chờ đợi, Cố Quân nhìn bà, không nói.

Trong lòng hắn thở dài một hơi, lòng mềm đi.

Dù sao bà cũng là mẹ của mình, nói đến nước này, ngăn cách giữa hai mẹ con đã không thể che giấu được nữa. Huống hồ, bà đương bệnh, nếu mình không vâng lời, chỉ sợ thực sự sẽ tức đến xảy ra chuyện, thôi!

Cố Quân làm lễ: “Cẩn tuân ý mẫu thân.”

Bên môi Đại trưởng công chúa chậm rãi nở nụ cười, hai con ngươi sáng rỡ, truyền lệnh sai người hầu đến, đưa Cố Quân đi nghỉ ngơi.

Nói là vườn sau, thật ra cũng cách tây đình không xa.

Đi qua hai con đường đá cuội hoa mộc trồng dày, một căn phòng xuất hiện trước mặt. Chỉ thấy cửa phòng rộng mở, dưới mái hiên là đèn lồng đỏ lụa, chiếu ánh sáng kiều diễm mềm mại. Người hầu dẫn đường nói với Cố Quân, Đại trưởng công chúa rất yêu nơi đây, ngày thường hay đến tản bộ.

Cố Quân nghe gã nói thế, không để ý đến.

“Nơi đây chính là chỗ quân hầu ngủ lại.” Người hầu cung kính nói.

Cố Quân gật đầu, bước vào bên trong.

Căn phòng này bên ngoài trông không quá thu hút, bên trong lại coi như rộng rãi. Bày biện cũng có phần chu đáo, đồ dùng trong nhà đầy đủ mọi thứ, chế tác tinh xảo. Trên xà nhà có bức lụa mỏng rủ xuống, trong ánh đèn dập dềnh, như mang theo phong tình chậm rãi. Dễ thấy nhất chính là một cái giường lớn, gỗ đen sáng bóng, quanh đó trang trí thất bảo lưu ly, đệm chăn phía trên rất dày, làm từ gấm vóc.

Người hầu đưa Cố Quân đến nơi, xong rồi làm lễ cáo lui, lúc ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Mới thấy sau lưng chẳng biết lúc nào có thêm hai cô gái, tay ngọc trần trụi, trên mình chỉ có vẻn vẹn sa mỏng khẽ khoác, da thịt trắng nõn và điểm đỏ bừng trước bờ ngực chập trùng như ẩn như hiện. Thấy Cố Quân quay đầu, các cô như giật mình, đều mở to đôi mắt ngập nước, lại hé mở đôi môi anh đào hồng nhuận, như giận như thẹn, giọng mềm mại quyến rũ: “Quân hầu…”

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Ngày Xuân Oanh Hót - Hải Thanh Nã Thiên Nga

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại {theloai-link}hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Hải Thanh Nã Thiên Nga.
Bạn có thể đọc truyện Ngày Xuân Oanh Hót - Hải Thanh Nã Thiên Nga Quyển 1 - Chương 25: Hoa mai (hạ) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Ngày Xuân Oanh Hót - Hải Thanh Nã Thiên Nga sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close