Tiêu Định Bân không hỏi thêm câu nào, cúi đầu tiếp tục uống canh, với xuất thân như thế của anh, đương nhiên là anh được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, ngay cả tư thế uống canh của anh, dường như cũng tao nhã hơn hẳn những người thường rất nhiều.
Ánh mắt Dư Kiều dán vào bàn tay hiện rõ khớp xương của anh, không tài nào dời đi.
Đôi tay này đã chạm vào cô rất nhiều lần.
Cô không cách nào kiểm soát được bản thân, cô mê luyến những hồi ức và sự ấm áp dịu dàng của những hồi ức đó.
Cho dù cô biết, sau này cũng không thể có lại được nữa.
“Trên mặt đã bôi thuốc chưa?”, Tiêu Định Bân bỗng mở miệng hỏi.
Dư Kiều giật mình, gật nhẹ một cái.
Tiêu Định Bân đặt thìa xuống, duỗi tay vén chiếc khăn che mặt của Dư Kiều lên. Dư Kiều bị bất ngờ, quên mất việc đưa tay chặn lại.
“Khá hơn một chút rồi!”. Anh nhìn một chút, lại thả khăn che mặt của cô xuống, Dư Kiều cảm thấy tim mình đập thình thịch, một lúc sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Tôi muốn ăn thêm món này, cô nấu lần nữa đi!”
Tiêu Định Bân tùy ý chỉ vào một đĩa đồ ăn, Dư Kiều nhìn thoáng qua, là món ăn có vị hơi cay, cô không khỏi nhìn sang Tiêu Định Bân, khẽ khàng lắc đầu.
“Sao vậy? Hết nguyên liệu rồi à?”
Dư Kiều cúi đầu, viết lên giấy vài từ.
Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo và trắng nõn của cô. Dư Kiều cúi người viết chữ, lọn tóc đen trượt xuống vành tai đáng yêu, Tiêu Định Bân vô thức giơ tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lên tai cô.
Có lẽ là do ngón tay anh vô tình chạm vào, nên phần dái tai của cô lập tức đỏ ửng lên.
Tiêu Định Bân không nhịn được mà cong môi.
Dư Kiều đưa tờ giấy ghi chú cho Tiêu Định Bân, anh đưa tay tiếp nhận, thấy trên giấy ghi: Món này có gạo kê cay, ăn nhiều sẽ đau dạ dày.
Tiêu Định Bân cầm tờ giấy nhìn về phía cô: “Dạ dày của tôi rất tốt, cô chỉ cần làm theo là được”.
Mặc dù cô đã bỏ ra chút công sức để cháo này không nồng mùi thuốc Đông y, nhưng Tiêu Định Bân hiển nhiên không thích lắm, ngày hôm nay anh đã không ăn cháo.