Truyện Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt : chương 66

Trang chủ
Ngôn Tình
Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt
Chương 66
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Ăn xong cơm chiều nhác thấy sắc trời vẫn còn sớm, nghe Quý Vân Nương nói muốn đi Quý gia lấy chút đồ vật Lưu Hừ lập tức trở nên nóng vội đứng dậy muốn đánh xe ngựa đưa nàng đi. Quý Vân Nương thấy phu quân mình đang cùng Sở Ngu và Viên Phượng Hoa chuyện trò rất vui vẻ thì không muốn cắt ngang, nàng chỉ nhẹ nhàng bảo mình và Quý đại nương sẽ trở về bên ấy trước, khi nào mọi người quay về thì thuận đường đánh xe sang rước nàng luôn cho tiện.

Lộ trình không tính là xa cho nên Lưu lão gia cũng không kiên trì muốn hộ tống nữa, mặt khác mọi người trong nhà đã bắt đầu vây quanh sân viện uống trà nói chuyện phiếm, vả lại lúc này ông cũng chưa muốn về nhà vội.

Lâu rồi Lưu Niệm Niệm chưa đi đến nhà bà ngoại nên nàng cũng muốn đi theo, vì thế sau khi thống nhất ý kiến ba người liền nắm tay nhau bước thẳng ra sân.

Sau khi trở lại nhà họ Quý mẫu thân và bà ngoại đi thẳng vào bên trong lấy đồ, nàng không có việc gì để làm thì buồn chán ngồi ở trước cửa trêu đùa chú chó nhỏ. Nào ngờ con chó này sợ người lạ, nó hướng về phía nàng sủa lên một tiếng rồi quay lưng chạy đi mất dạng.

Lưu Niệm Niệm đuổi theo phía sau sát nút, khi chạy tới gốc cây cổ thụ ven đường thì đuối sức theo không kịp rồi bị mất dấu hẳn. Vừa định quay trở về lại bị một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo ngược vào sau gốc cây.

Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra chói tai nhưng chưa kịp làm gì thì miệng đã bị bịt kín. Ổn định tinh thần tập trung nhìn vào thì hỡi ôi, tưởng ai xa lạ hoá ra người trước mặt là mụ đàn bà độc ác. Trong lòng cả kinh nàng dùng sức đẩy tay bà ta ra, tức giận bực bội quát:

-

Mộc mẫu thấy nàng mang bộ dáng ngựa hoang khó thuần thì cũng không biết mấy lời lần trước lén lút chặn đường nói ra có hiệu quả hay không, lại càng không biết lúc này trong lòng con nha đầu chết tiệt kia suy nghĩ về lời đề nghị của bà như thế nào. Thấy nàng không la hét đánh động người khác nữa bà mới yên tâm buông lỏng tay đối phương ra.

-

Lưu Niệm Niệm âm thầm cười lạnh một tiếng, cha mẹ nuôi đã sớm biết rõ thân thế của mình từ lâu, chẳng những không đem nàng tống ra khỏi cửa mà còn dốc hết sức lực bồi dưỡng nàng. Còn ả độc phụ trước mặt chẳng niệm tình quan hệ huyết thống thì thôi đi, đã vậy còn mặt dày vừa đe doạ vừa dụ dỗ nàng trộm tài sản trong Lưu phủ mang ra ngoài để nâng đỡ tên đại ca vô dụng đang đi học kia, ai tốt ai xấu liếc mắt một cái liền biết.

Lưu Niệm Niệm một chút cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều. Giả sử bây giờ nếu nàng thật sự đem gia sản Lưu gia đưa hết cho nhà họ Mộc, sau khi trở về căn nhà đáng sợ đó nàng thừa biết cuối cùng nàng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cứ nhìn vào trường hợp hai vị tỷ tỷ trước đó sẽ rõ.

Chỉ là trong lòng nàng vẫn còn chút nghi hoặc không biết năm đó nàng và Đinh Hương đã bị tráo đổi như thế nào. Cơ hồ mới vừa sinh xong mẫu thân sẽ cùng hài tử thời thời khắc khắc ở bên nhau vì vậy khả năng ôm sai người là rất nhỏ, nhưng nếu có ai đó cố tình thì Lưu Hừ và Quý Vân Nương quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện thất đức như vậy, hơn nữa đem hài tử mình vất vả đứt ruột sinh ra chuyển đến Mộc gia để làm cái gì?

Vậy thì cuối cùng chỉ có thể là do đám người nhà họ Mộc cố ý trộm long tráo phụng nhưng mà nhà bọn họ vẫn còn ôm nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, bà ta đối đãi với nữ nhi không bằng heo chó vậy thì việc đổi con chắc không phải là vì muốn tốt cho nàng đâu ha.

Nhưng nếu nói vợ chồng nhà này mang nữ nhi đổi đi là bởi vì chờ sau khi đứa nhỏ lớn lên rồi lợi dụng nó trộm tài sản đem về chu cấp cho bọn họ thì có điểm không hợp lí. Dựa vào đầu óc của Mộc mẫu và Mộc Mộc lão hán thì không thể suy nghĩ sâu xa như vậy được, phía sau câu chuyện đó chắc chắn còn có ẩn tình mà nàng chưa được biết.

Lưu Niệm Niệm không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Mộc mẫu, nàng nghiêm mặt sửa sang ống tay áo cho thẳng thớm, lơ đãng nói:



Lưu Niệm Niệm tung hứng túi tiền trong tay, Mộc mẫu thấy túi tiền căng phồng thì đôi mắt lập tức đỏ lên, trong đó ít nhất cũng phải hơn ba lượng bạc. Số tiền này dư sức cho lão đại tiêu vặt tận ba tháng huống chi bây giờ chân trái của hắn đã bị gãy, ngày nào cũng phải rịt thuốc, tiền lo thuốc thang tựa như nước chảy ra bên ngoài, lòng dạ hai vợ chồng cũng vì việc này mà phát sầu.

Mộc mẫu nuốt nước miếng, mắt đăm đăm nhìn vào cái túi tiền không rời.

-



Lưu Niệm Niệm đem túi tiền cất vào trong ống tay áo, xoay người vờ như muốn đi.

Mắt thấy tiền vào tay lại sắp vụt mất, Mộc mẫu khẩn trương vội níu kéo tay áo đối phương.

-

Lưu đại tiểu thư cười lạnh, cố hết sức giật tay áo khỏi sự chèo kéo của người đàn bà ác độc trước mặt.

- !!

Mộc mẫu trong lòng nhảy dựng, bà không biết con nha đầu chết tiệt cư nhiên lại thông minh tới mức này thành ra trong khoảng thời gian ngắn bà ta á khẩu không trả lời được.

Lưu Niệm Niệm dương dương tự đắc phe phẩy cái đầu, nhân tiện chuẩn bị xoay người chạy khỏi nơi đây.

-

Rốt cuộc bà ta cũng lên tiếng, lời lẽ sau đó chắc như đinh đóng cột.

-



Nàng nhắm mắt nén cơn giận trong lòng rồi nói tiếp:

-

Bà không nghĩ vừa nói ra bí mật về vết bớt sẽ bị đứa nhỏ này từng bước ép sát, tuy rằng miệng lưỡi của bà mắng chửi người ngoài lợi hại nhưng toàn là tin đồn nhảm nhí (*). Xưa giờ bà mở miệng ra toàn là lời ô ngôn uế ngữ, câu trước mở đầu thì câu sau chẳng thể tiếp viện được, Lưu Niệm Niệm vậy mà tìm ra sơ hở rồi đánh thẳng vào đó. Hơi có chút buồn bực, Mộc mẫu hạ giọng giải thích.

-

Quả nhiên là như thế, Lưu Niệm Niệm bất động thanh sắc xoay người trở lại hỏi kĩ càng hơn.

-

- .

Nàng cẩn thận quan sát rất kĩ thần sắc trên mặt đối phương, người này quả thực chẳng giống như đang nói dối. Tuy rằng bây giờ chưa biết được người đó là ai nhưng nàng đã biết chuyện năm xưa có người bên ngoài đánh tiếng xúi giục, đây cũng được xem như là có thu hoạch lớn.

Nàng xoa xoa túi tiền nhỏ trong tay, khuôn mặt có chút nghiền ngẫm.

-

Nghe đối phương nói như vậy Mộc mẫu vui vẻ định chạy tới đoạt lấy túi tiền trong tay của Lưu Niệm Niệm, chỉ là người kia đã kịp thời nghiêng người tránh thoát, gương mặt cười như không cười nhìn thẳng vào bà nói:

-

Mộc mẫu tưởng chừng như đang nghe nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện làm sao để nhanh nhanh lấy được túi tiền ấy, thành ra đối phương nói gì bà cũng gật đầu như giã tỏi.

Bấy giờ nàng mới đem túi tiền ném xuống mặt đất, vậy mà Mộc mẫu vẫn nhào tới như chó chực xương. Sau khi cầm được đồ trên tay thì quay người chạy như bay, dường như bà ta sợ nàng đổi ý sẽ lấy lại túi tiền này.

Ánh mắt của nàng lạnh băng nhìn chằm chằm theo phụ nhân độc ác ấy đến tận khi thân ảnh hèn mọn kia biến mất sau khúc ngoặt.

Bỗng nhiên nàng cảm giác được bên cạnh có hơi thở của kẻ khác đang tồn tại, trong lòng cả kinh, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Viên Phượng Hoa không biết đã đứng bên cạnh mình tự lúc nào.

Đây là lần thứ hai người này bắt gặp cảnh tượng mình và Mộc mẫu ở cùng với nhau, tính ra cả hai lần đều không phải trường hợp gì tốt. Hơn nữa biểu hiện vừa rồi của mình cũng chả phải kiểu cô nương ngoan ngoãn gì cho cam. Không biết người này thấy được nhiều ít, có thể suy diễn lung tung hay không a.

Ngay từ đầu Lưu Niệm Niệm xác thực có chút sợ hãi nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì đột nhiên tim không còn đập nhanh như trước đó nữa, hệt như kỳ tích. Bộ dạng này của mình có cái gì đáng để mà che giấu nữa, làm vậy khác chi người mang tâm kế. Vì lẽ đó nàng từ từ điều chỉnh tâm trạng cho thật ổn định, tiếp đó xoay người hướng về phía Viên Phượng Hoa cười cười.

-

Viên Phượng Hoa giương mắt nhìn khắp xung quanh bốn phía một lượt, thời tiết này thì có cái quỷ gì hoa. Cuối cùng đôi mắt sắc bén của nàng khóa chặt lấy gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương tinh quái này.

-

Hiện giờ Lưu Niệm Niệm chẳng còn là tiểu hài tử nữa, lời này nói ra tất nhiên nàng biết trong đó còn có hàm ý sâu xa khác. Nếu đối phương mà bày ra nét mặt tươi cười thì nàng thật đúng là sẽ nghĩ rằng Viên Phượng Hoa đương đùa giỡn với mình.

-

Lưu đại tiểu thư không thèm để ý tới người đối diện nữa, nàng xoay lưng theo con đường cũ quay trở về nhà họ Quý.

Chỉ là chưa kịp làm thêm động tác nào khác thì vị bộ đầu mặt lạnh tâm lạnh kia đột nhiên thốt ra một câu.

-

Nghe nói có sâu hô hấp của nàng dần trở nên cứng lại, cơ thể tuân theo não bộ đình chỉ mọi hoạt động. Nàng có thể mặt không đổi sắc khi đối phó với loại người đốn mạt như Mộc mẫu nhưng mấy con sâu nhỏ này thì lại là chuyện khác, sinh vật không xương này thừa sức doạ nàng sợ tới nỗi hoa dung thất sắc.

Nàng cảm giác được khi cơ thể của Viên Phượng Hoa từ từ tiến lại gần đồng thời cũng mang theo một cỗ mùi hương lạnh tới thấu xương. Khi bàn tay đối phương phất qua đỉnh đầu nàng nháy mắt có chút thất thần.

-

Tiếng nói trầm thấp ở bên tai vang lên, lúc này Lưu Niệm Niệm mới như từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, dưới chân tự động lui về sau hai bước.

-

Lưu Niệm Niệm ngẩng đầu lên hỏi sau khi hài lòng với khoảng cách mình tạo ra.

- .

Viên bộ đầu bất động thanh sắc mở miệng trả lời.

Tiểu cô nương khoé môi run run vài cái, rất lâu cũng chẳng nói thêm câu gì. Tâm trí mách bảo nàng bị lừa nhưng lại không có chứng cứ, cuối cùng để cho đỡ ngượng nàng bèn đưa tay sửa sang lại mái tóc.

-



Lưu Niệm Niệm gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Viên Phượng Hoa tiến về hướng xe ngựa.

Nãy giờ Quý Vân Nương không nhìn thấy nữ nhi trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, hai nhà Quý gia và Mộc gia cách nhau không xa chỉ sợ người bên kia lại tìm cách làm hại tới Niệm Niệm, giờ thấy nữ nhi bình an xuất hiện nàng mới có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng giận dữ trừng mắt nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch này, lời nói ra cũng có ý trách móc.

-

Lưu Niệm Niệm đã sớm khôi phục lại bộ dạng ngoan ngoãn, nàng cười hì hì tiến lên ôm lấy cánh tay của Quý Vân Nương nũng nịu nói:

-

Quý Vân Nương trìu mến duỗi tay gõ lên đầu nữ nhi một cái mới hài lòng hối thúc nàng lên xe, Lưu Niệm Niệm ổn định chỗ ngồi liền lén lút vén mành nhìn ra bên ngoài vừa vặn nhìn thấy nữ nhân đầu gỗ kia cũng nhảy lên lưng ngựa, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Mà Viên Phượng Hoa tựa hồ cũng cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình, nàng đột ngột quay đầu lại phía sau nhìn lướt qua cỗ xe ngựa, Lưu Niệm Niệm thấy vậy giật mình buông tấm mành ra, ngại ngùng vội vàng rụt tay trở về.

Thẳng đến khi đã về tới nhà Lưu Niệm Niệm vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc có nên đem chuyện người ngoài xúi giục vợ chồng Mộc thị đổi trẻ con nói cho cha mẹ nghe hay không.

Thấy đối phương mang tâm sự nặng nề Quý Vân Nương liền biết vừa rồi trong khoảng thời gian đứa nhỏ này biến mất ở thôn Phù Dung khẳng định đã có chuyện lạ phát sinh. Thấy nữ nhi chuẩn bị trở về phòng nàng bèn lên tiếng gọi nó.

-

Tiểu cô nương thấy mẫu thân vẻ mặt nghiêm túc thì trong lòng thấm thỏm không thôi, nàng về phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi chầm chậm lê đôi chân bước từng bước nặng nề hướng về phía thư phòng.

Cha mẹ đã chờ sẵn trong phòng tự lúc nào, Lưu Niệm Niệm đóng cửa phòng trong trạng thái lo sợ bất an khi nghe Quý Vân Nương hỏi.

-

Lưu Niệm Niệm không đáp mà chỉ cắn răng gật đầu.

-

Quý Vân Nương hỏi thêm một câu nữa, trên mặt vẫn nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

Tiểu cô nương hít sâu một hơi để lấy dũng khí.

-

Ngay sau đó nàng đem chuyện buổi chiều tỉ mỉ thuật lại một lần, vợ chồng Lưu Hừ nghe xong liền cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Thứ nhất nữ nhi mình nuôi dưỡng mười tám năm bình thường nhìn đơn thuần vô hại vậy mà bên trong tâm tư lại kín đáo và sâu sắc như thế, thứ hai là sự việc năm xưa phía sau vẫn còn có ẩn tình, tưởng chừng như đơn giản nhưng ai ngờ vừa rắc rối vừa phức tạp.

Mường tượng ra tình cảnh có người rủ rỉ bên tai xúi giục hai vợ chồng nhà họ Mộc làm chuyện điên rồ, hai hàng chân mày của Lưu Hừ nhíu chặt thành một đoàn, suy nghĩ cũng trôi dạt về một miền xa xăm nào đó.

Cơ mà chuyện đáng vui mừng nhất chính là chung quy hài tử bọn họ cất công nuôi dưỡng chẳng phải loại người ăn cây táo rào cây sung. Thời điểm bọn họ quyết định giao hết sản nghiệp cho đứa nhỏ này là thời điểm hai người đắn đo nhất, họ sợ hãi đứa nhỏ này tâm cảnh thuần lương sẽ chịu không nổi thương trường ta lừa ngươi gạt, hiện giờ xem ra là do hai người lo lắng dư thừa.

-

Quý Vân Nương dịu dàng nắm tay Lưu Niệm Niệm ôn tồn giải thích.

Lưu Niệm Niệm tất nhiên hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng cha mẹ, đôi bắt dần trở nên đau xót, nàng yên lặng ôm mẫu thân chảy nước mắt.

-

Quý Vân Nương trìu mến vuốt ve mái tóc của nữ nhi.

-

Lưu Niệm Niệm ôm mẫu thân thật chặt, nhu thuận gật gật đầu.

Trôi qua vài giây Quý Vân Nương lại hắng giọng nói tiếp.

-

-

Vợ chồng hai người nghe nữ nhi nói như thế thì cảm thấy rất vui mừng, Lưu Hừ đối với tư thái và khí chất bất phàm của dưỡng nữ thưởng thức không thôi. Từ xưa tới nay thương hải chìm nổi muốn tiền hô hậu ủng, nhất hô bá ứng cần phải có thái độ quyết đoán cùng tài sản tư bản làm chỗ dựa, nhất phái thuần lương chỉ tổ để người ta ăn đến nỗi xương cốt chẳng còn. Nữ nhi thân sinh của mình vừa ra đời đã bị người khác hãm hại, hắn tư tâm muốn làm mọi cách để đứa nhỏ đáng thương ấy nữa đời sau có thể vô ưu vô tư mà vượt qua không cần dấn thân vào cuộc sống ta lừa ngươi gạt, đồng thời hắn cũng sợ sau khi mình ngã xuống thì cơ nghiệp hắn vất vả cả đời gầy dựng sẽ không có ai bảo hộ. Nay thấy Lưu Niệm Niệm có chuyển biến tốt ông cũng không cần quá mức lo lắng.


Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Đại Miêu Truy Nguyệt.
Bạn có thể đọc truyện Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt Chương 66 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close