Truyện Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt : chương 74

Trang chủ
Ngôn Tình
Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt
Chương 74
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Sở Ngu ra roi thúc ngựa, dọc theo đường đi tâm tình của nàng có chút thấp thỏm không yên. Chẳng biết lần này lão gia tỉnh lại là đã hoàn toàn hồi phục hay vẫn giống y như lúc trước, thời gian tỉnh lại tương đối ngắn ngủi rồi sau đó lại tiếp tục chìm vào hôn mê.

Bước vào trong sân, toàn bộ khu nhà chìm trong im ắng, duy chỉ có âm thanh răng dạy nghiêm khắc là phát ra từ phía thư phòng. Giọng nói của Bạch Lâm tuy rằng không còn mười phần trung khí như thuở tráng niên nhưng lúc này nghe thấy cũng không còn bộ dạng hữu khí vô lực như lúc trước, xem ra thân thể hồi phục rất tốt.

Sở Ngu đứng trước cửa chờ đợi trong chốc lát, qua nửa nén hương nàng mới nhẹ nhàng nâng tay gõ cửa.

-

Giọng nói của nam nhân này vẫn giống với trước đây, ôn hoà như nước, không nhanh không chậm. Nghe qua khiến người ta rất có cảm giác thư thái.

Nàng đẩy cửa ra, nháy mắt liền đem đại khái tình hình trong phòng thu hết vào mắt. Chỉ thấy Bạch phu nhân và Bạch Phúc Hồng mang nét mặt ủy khuất mà quỳ trên mặt đất, Bạch lão thái gia ngồi trên ghế cao nhìn chằm chằm hai người quỳ bên dưới không nói một lời nào, dáng vẻ bây giờ khác xa với bộ dáng thổi râu trừng mắt dạo trước một trời một vực.

Mà thân ảnh Bạch Lâm gầy ốm đứng ở giữa nhà, quần áo rộng thùng thình làm hắn có vẻ thập phần gầy yếu nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, bộ dáng vẫn thanh lãnh đạm nhiên như cũ. Chỉ là những năm gần đây do bạo bệnh nên hắn phải nằm liệt trên giường, sắc mặt có vẻ thập phần tái nhợt, nhìn sơ qua có thể thấy rõ hắn già trước cả tuổi.

Sở Ngu thấy thân mình hắn gầy yếu, gầy tới nỗi tưởng chừng phảng phất một trận gió là có thể thổi hắn bay đi. Thời điểm nàng mở miệng cũng nhịn không được đè nén thanh âm, kêu một tiếng lão gia.

Bạch Lâm thấy nàng tiến vào, vẻ mặt kinh hỉ đến gần vỗ vỗ vào bả vai của nàng nói:

-

Sở Ngu nghe ông ta nhắc đến phụ thân của mình, ánh mắt một trận ảm đạm.

Tựa hồ Bạch Lâm vẫn còn đắm chìm ở những câu chuyện trong quá khứ.

-

Sở Ngu ho một tiếng, nhẹ nhàng hỏi han hắn vài câu.

-



Bạch Lâm thở phào một hơi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Sở Ngu nghe xong cũng là vẻ mặt vui mừng:

-

Nghe nàng nói như thế Bạch Lâm vui vẻ không thôi. Bất chợt hắn nhớ ra mục đích gọi nàng tới đây, nguyên bản đôi hàng lông mày vừa giãn ra tức khắc liền nhíu chặt lại, thần sắc lộ ra vẻ áy náy.

-

Sở Ngu nghe xong hơi ngẩn ra một chút, dường như đã hơn một năm nàng không bước chân tới Bạch phủ. Nay Bạch Lâm nhắc tới những việc này phảng phất tựa như ôn lại chuyện cũ năm xưa.

Hơn nữa trước mắt nàng không còn phải lo chuyện thiếu ăn thiếu mặc, bên cạnh nàng có thê tử xinh đẹp yêu kiều, vả lại còn có nữ nhi ngây thơ đáng yêu. Cuộc sống vui vẻ như thần tiên, sinh hoạt hàng ngày vô cùng mỹ mãn suýt chút nữa làm nàng quên mất mình sống cực khổ ở Bạch phủ hơn năm năm, quên mất lý do bản thân mình tại sao lại đến đây.

Năm năm kia sở dĩ nàng chịu thương chịu khó, ngoại trừ việc báo đáp ân cứu mạng và tình hữu nghị thời niên thiếu của nàng và Đinh Nhiêu, lí do còn lại càng là vì Bạch Lâm. Từ nhỏ hắn đối với nàng yêu thương có thừa, đãi nàng giống như nữ nhi thân sinh. Năm năm kia qua đi thứ nên hoàn nàng cũng đã hoàn, thứ nên giúp nàng cũng đã giúp. Hiện nay Bạch Lâm đã tỉnh, Bạch phủ cũng có hắn tới bảo hộ, nhớ lại trước đây Bạch lão thái gia và Bạch phu nhân ra vẻ ta đây nàng cũng lười cùng bọn họ so đo.

Nghĩ như thế liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng!!

Lúc bấy giờ nàng mới chú ý tới Bạch phu nhân và Bạch Phúc Hồng vẫn còn quỳ trên đất chưa được đứng lên.

Đợi cho sự cảm khái trong người ông qua đi, nói tới nói lui rốt cuộc lại đem đề tài dẫn đến trên người hai người bọn họ.

-

Bạch Lâm kích động liền ho lên vài tiếng, Bạch Phúc Hồng đang quỳ trên mặt đất sợ tới mức lập tức đứng dậy chạy nhanh tới dìu hắn, luôn miệng nói:

-

Sở đồ tể xoay người đi đến bên chiếc bàn, rót rồi đưa qua cho hắn một ly trà.

Hắn uống một ngụm nước ấm, hồi lâu rốt cuộc mới hoà hoãn lại, dẫu vậy hắn đối với Bạch Phúc Hồng cũng không có sắc mặt gì tốt.

-

-

Bạch Phúc Hồng nghe được mấy lời quở trách này của Bạch Lâm thì hơi nghiêng mặt nhìn sang phía Sở Ngu, thấy đối phương bộ dáng vô biểu tình lại đem mặt xoay trở về. Hắn buồn không hé răng, càng không dám phản bác lời phụ thân nói.

- ?

Bạch Lâm tức giận đến mức thân mình phát run.

Hôm nay Sở Ngu đến đây đơn thuần chỉ nghĩ muốn gặp Bạch Lâm một lần xem hắn thế nào, hiện giờ thấy hắn thân mình khoẻ mạnh nàng cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng bấy giờ nàng lại không thể tùy tiện tránh ra chỗ khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở chỗ này nghe hắn răn dạy người nhà. Sở đồ tể thấy hơi xấu hổ bởi vì Bạch Lâm nói vài câu lại lôi tên nàng vào, điều này làm cho nàng có phần khó chịu.

Đang muốn tìm lý do để nói lời cáo từ thì nàng lại nghe Bạch Lâm nói:

-

Tức khắc sắc mặt của Bạch phu nhân trở nên vô cùng khó coi, dù thâm tâm không muốn nhưng bà không thể cãi mệnh lệnh của trượng phu, chỉ có thể ủy khuất gật đầu đồng ý.

Bạch Phúc Hồng cảm thấy hắn có thể tránh được một kiếp, ai ngờ Bạch Lâm xoay người hướng về phía hắn quở trách.

- .

Nháy mắt nét mặt Bạch Phúc Hồng cứng đờ nhưng hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu xem như đồng ý.

Bạch Lâm trách phạt thê và tử xong liền xoay người hướng về phía Bạch lão thái gia.

-

Trong lòng Bạch lão thái gia có chút bất mãn, vừa định mở miệng phản bác nhưng chạm phải ánh mắt âm trầm của Bạch Lâm cũng đành im miệng.

Tiếp theo hắn xoay người đối diện với Sở Ngu.

-

Nói đoạn hắn đi về phía trước hai bước sau đó lấy ra từ giá sách một cái hộp nhỏ, bên trong có một trăm năm mươi lượng ngân phiếu đưa hết cho Sở Ngu.

Sở đồ tể có chút tay chân luống cuống, người này mới vừa tỉnh lại không bao lâu, hơn nữa điều kiện của nhà họ Bạch xác thật chẳng được được tốt cho lắm. Mấy thứ cơ bản này nàng thừa sức biết nhưng Bạch Lâm lấy bạc ở đâu để trả cho nàng thì lại là điều nàng không thể đoán ra được.

Nàng vội vàng xua tay từ chối:

-

Bạch Lâm lại một phen nhét mớ ngân phiếu vào trong tay nàng, miệng thì nói không ngừng.

-

Sở Ngu nắm mấy tờ ngân phiếu còn mang theo nhiệt độ trên tay, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải trả lời theo thông lệ.

-

Lúc này hắn mới cười cười, gật đầu nói:

-

Vừa dứt lời hắn đã vội vàng chuyển chủ đề.

-

Sở Ngu vừa nghe đã vội lắc đầu từ chối, trong lòng âm thầm chê cười. Bản thân hiện tại có thê có nữ làm sao còn muốn đến nhà người khác thường trú, buổi tối không trở về nhà ôm tức phụ ngủ, tới Bạch gia làm cái gì..!

Đinh Hương xa mình có lẽ sẽ chẳng có việc gì nhưng mình bây giờ buổi tối không có nàng ngủ cạnh bên sợ là khó có thể đi vào giấc ngủ.

Thấy nàng mang nét mặt rối rắm Bạch Lâm vội vàng mở miệng.

-

Sở Ngu xua tay liên tục, nàng cực kỳ không thích sống ở chỗ này.

-

Tuy rằng lí do nói ra nghe thật uyển chuyển nhưng trên mặt Bạch Lâm vẫn giữ nguyên nét cứng đờ, dù trong mắt hắn hiện lên một tia thất vọng nhưng hắn vẫn đành phải thở dài một hơi, nói:

-

Sở Ngu thấy hắn nói quá khẩn thiết, nhớ lại trước kia hắn vì cứu phụ thân mình mà bệnh mãi không dậy nổi, khi còn nhỏ đối xử với nàng yêu thương có thừa, mà những điều này luôn khiến nàng mềm lòng.

-

Bạch Lâm nhận được lời hứa hẹn từ nàng liền cho phép nàng rời đi.

Sở Ngu từ khi bước chân ra khỏi Bạch phủ cho tới khi về đến nhà đã là quá giữa trưa, trong sân ngoài truyền đến tiếng nước chảy róc rách còn có thanh âm hài đồng cùng nữ nhân đối thoại. Một tiếng trong trẻo tinh nghịch, một tiếng ôn nhu như nước làm trong lòng Sở Ngu như có một dòng nước ấm lướt qua. Vừa rồi loại áp lực cùng cảm giác không khỏe khi nàng ở nhà họ Bạch vào giờ phút này cũng tan thành mây khói.

Chỉ thấy ở nội viện có bóng dáng một lớn một nhỏ đang bận rộn làm việc, người lớn đứng bên chiếc bàn đá cạnh lu nước giặt giũ quần áo, chiếc bàn đá này khi xây nhà Sở Ngu cố ý phân phó thợ dùng hòn đá chế tạo. Mặt trên là một khối đá bóng loáng cứng rắn, phần này có thể dùng để giặt đồ mà không cần khom lưng.

Thông thường quần áo không nhiều thì có thể giặt ở chỗ này, hơn nữa phòng tắm ở bên cạnh, gần đấy còn đặt một cái bếp lò. Mùa này là mùa lạnh lẽo, chỉ cần chịu khó nấu nước đổ vào thì tay sẽ không bị đông lạnh.

Mộc Đinh Hương đau lòng Sở Ngu mỗi ngày giết heo mệt nhọc vì thế quần áo của nàng đều do nàng ấy giặt. Dĩ vãng nếu ở nhà họ Mộc nàng sẽ phải ôm toàn bộ quần áo bẩn trong nhà ra phía bờ sông giặt, bận tối tăm mặt mũi làm sao còn quản nước lạnh hay không lạnh nhưng bây giờ nàng ở dưới mí mắt của Sở Ngu. Đã rất nhiều lần đối phương điểm cái trán của nàng bảo mùa đông giặt đồ thì phải dùng nước ấm, dần dà tạo cho nàng một thói quen khó bỏ.

Trúc Nhi ở bên cạnh ghế đá nói chuyện cùng đoá hoa nhỏ, không ai nghe được đoá hoa kia đáp lời thế nào, nghe vào trong tay chỉ có một mình nàng lầm bầm lầu bầu. Thỉnh thoảng đứa nhỏ này cũng quay sang hỏi Mộc Đinh Hương vài câu.

Tiểu cô nương miệng thì trả lời câu hỏi của Trúc Nhi, tay thì vẫn tiếp tục xoa xoa quần áo. Đột nhiên nàng cảm nhận được một cơ thể ấm áp từ phía sau áp lại gần, ngay sau đó trước mắt xuất hiện hai bàn tay thon dài nắm lấy tay của mình, cùng nhau giặt giũ xiêm y.

Mộc Đinh Hương có chút bất đắc dĩ, nàng vừa định quay đầu nhưng ai biết người nọ liền dán gương mặt đến gần, chiếc cằm thon gọn đặt ở trên vai của nàng trông cực kỳ thân mật.

-

Mộc Đinh Hương tức giận trách móc.

-

Thật hiếm khi Sở Ngu giở giọng làm nũng.

-

Mộc Đinh Hương rất muốn gỡ đôi bàn tay đang gây rối kia ra khỏi tay của mình.

Cái người này hư thật sự, ngón tay của nàng ta cắm vào giữa những kẽ tay của nàng sau đó vuốt ve từ mặt trước cho tới phía sau trông cực kỳ ái muội.

Bàn tay của tiểu cô nương bị trêu chọc dẫn đến việc khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ ửng. Nhìn sang bên cạnh thấy Trúc Nhi cũng đang đưa ánh mắt nhìn sang hướng này, nàng vội vàng dùng mông đẩy vài cái, hòng đem người này đuổi đi chỗ khác.

Nhưng ai biết Sở Ngu không những không đi ngược lại còn dán đến thật gần, bụng gắt gao kề sát hai khoả tròn trịa của người đứng trước.

Trong quá trình giãy giụa không tránh khỏi việc cọ xát, tức khắc "lửa" văng khắp nơi.

Mộc Đinh Hương vừa thẹn lại vừa bực, nàng nhấc chân giẫm mạnh một cái, Sở Ngu ăn đau vội vàng kêu lên đồng thời buông tay ra theo phản xạ rồi thối lui về sau hai bước trong ánh mắt nghi hoặc của Trúc Nhi. Sở đại gia ngượng quá không biết làm gì ngoài cách ngồi xuống bếp lò châm lửa tiếp tục nấu nước.

Trúc Nhi nhìn Mộc Đinh Hương mặt mày đỏ bừng liền cảm thấy mẫu thân đang khóc, nó bắt đầu có chút không cao hứng.

-

Sở Ngu ngượng ngùng cười trừ:

-

Tiểu cô nương quay đầu trừng mắt liếc đối phương một cái, này nơi nào là muốn giúp nàng giặt quần áo, rõ ràng là không cho nàng giặt quần áo thì có.

Sở Ngu ho nhẹ hai tiếng sau đó sắc mặt khôi phục thái độ bình thường, nàng đưa tay thêm củi vào bếp lò vừa nói.

-

-



Mộc Đinh Hương nghĩ nghĩ, hôm nay lấy củi mới thấy lều chứa củi không còn lại bao nhiêu, dùng độ ba bốn ngày nữa là hết.

-





Mộc Đinh Hương lười cùng nàng dong dài, nói thêm câu này là chẳng muốn nói lại lần nữa đâu đấy.

Sở Ngu nghe thấy nàng dùng ngữ khí chém đinh chặt sắt thì lập tức câm miệng. Tức phụ nhà mình một khi nhận định muốn làm chuyện gì thì dù có dùng chín bò mười trâu cũng chưa chắc có thể kéo lại. Bất quá đến lúc đó có mình đi theo, chỉ cần không để cho nàng ấy vất vả là được.

Thế là nàng vội vàng gật đầu đồng ý.

-

Vừa dứt lời tiểu hài tử ngồi bên cạnh cũng ríu rít kêu lên.

-

Sở Ngu nghe thấy đầu liền muốn đau, tiểu đại nhân này không phải tưởng các nàng kéo nhau lên núi chơi đấy chứ. Chỉ là giây tiếp theo đứa nhỏ này bổ sung thêm một câu.

-

Lúc này nàng mới ý thức được chính mình đã quên mất thân phận yêu tinh của Trúc Nhi, từ khi đứa nhỏ này chậm rãi lớn lên thì nàng và Mộc Đinh Hương liền coi nó như là một tiểu hài tử bình thường. Các nàng đều đã quên trước khi ngôi nhà này được xây lên Trúc Nhi thường xuyên một mình trốn lên núi chơi, đối với nó nơi nào có nhiều thực vật phát triển thì nơi đó chính là địa phương an toàn.

Vì thế nàng cười cười, dịu dàng nói:

- không?

Bấy giờ Trúc Nhi mới hô lên một tiếng, vui vẻ chạy xung quanh hai người các nàng.

Chờ Mộc Đinh Hương giặt xong đống quần áo thì Sở Ngu cũng vừa làm xong cơm chiều. Mấy ngày nay ăn Tết, món ăn toàn thịt với cá tuy trông ngon miệng nhưng thật ra làm các nàng có chút ăn không tiêu. Đã quá ngán mấy món mặn nên hôm nay Sở Ngu đơn giản chỉ nấu một nồi canh, xào thêm đĩa rau xanh là cả nhà liền bắt đầu ăn cơm.

Trúc Nhi không kén chọn, nấu cái gì nó liền ăn cái nấy. Đồ ăn tuy đơn giản nhưng nó khen không dứt miệng, xem như cho Sở Ngu tí mặt mũi. Cơ mà đứa nhỏ này còn chưa biết dùng đũa, nó chỉ có thể dùng muỗng để ăn, dù nó cẩn thận đến mấy cũng có đôi khi vụng về làm đổ cơm ra bàn.

Sở Ngu và Mộc Đinh Hương thấy nó còn nhỏ, tay ngắn cũng chẳng gắp được mấy món ở xa nên chưa dạy nó cách dùng đũa, thích ăn gì cứ để nó tùy ý.

Cơm nước xong Sở đại gia đem một trăm năm mươi lượng ngân phiếu lấy từ chỗ Bạch lão gia giao hết cho Mộc Đinh Hương, thấy đối phương nét mặt kinh ngạc mới đem sự tình phát sinh ngày hôm nay tỉ mỉ kể lại một lần.

Tuy cầm tiền trên tay là một chuyện vui sướng nhưng Mộc Đinh Hương vẫn cảm thấy ẩn ẩn có chút bất an.

-

Sở Ngu đau đầu đưa tay xoa xoa giữa hai hàng chân mày.

- c.

-

Sở Ngu ngẫm nghĩ thấy tức phụ nhà mình nói rất đúng, ân tình là thứ khó mà có thể lôi ra nói chuyện rõ ràng. Huống hồ hiện giờ Bạch Lâm đã tỉnh, dựa theo cách làm người của hắn khẳng định cũng sẽ không khiến mình khó xử, việc trước mắt cứ an ủi và trấn an tinh thần của tiểu cô nương trước đã, còn những chuyện khác từ từ tính sau.

-

Mộc Đinh Hương hừ mũi một tiếng, giọng điệu nhìn ra có chút không cao hứng.

-

Sở Ngu rõ ràng nghe ra trong lời nói của nàng có vị chua lòm, Sở đại gia tiến lên giả bộ muốn che miệng của nàng lại.

-

Lời nói của đối phương tựa hồ không xem chuyện này là một vấn đề lớn, hơn nữa người này ấy vậy mà còn cảm thấy hành vi của tên Bạch tiểu thiếu gia kia không quá ác liệt. Càng nghĩ Mộc Đinh Hương càng tức giận.

-

Đột nhiên Sở Ngu ngửi thấy một tia nguy hiểm, sợ quá nàng vội tiến lên ôm lấy tiểu tức phụ, hèn mọn dỗ dành.

- .

Tiểu cô nương thấy nàng mang vẻ mặt lấy lòng với mình mới vừa lòng thu hồi tính ghen tuông, tạm thời tha cho Sở Ngu.

Chỉ là một cái ôm, thế nhưng thân mình lả lướt của Mộc Đinh Hương vô tình lại kéo gần sát với đối phương, bất chợt cái loại cảm giác ngứa ngáy cào tâm cào phổi giống với lúc các nàng đùa giỡn khi giặt đồ lại nổi lên. Tiểu cô nương vừa định thoát ra khỏi lồng ngực Sở Ngu lại bị hai cánh tay ôm thật chặt, nàng có chút xấu hổ buồn bực, vừa giãy giụa vừa hỏi:

-

Sở Ngu cảm nhận được thân thể nữ nhân trong lòng cứ nhích tới nhích lùi, điều này càng khiến hơi thở của nàng dần dần trở nên thô nặng.

Hơi thở ẩm ướt nóng bỏng phun trên làn da mẫn cảm non mịn trên vùng cổ Mộc Đinh Hương, chọc cho da thịt nàng nổi lên một trận da gà. Nàng quay đầu vừa vặn nhìn thấy trong mắt đối phương châm lên hai ngọn lửa nhỏ, tức khắc mặt nàng trở nên đỏ bừng.

-

?

Chóp mũi Sở Ngu khẽ cọ vành tai của tiểu cô nương.

-

Mộc Đinh Hương nén đi cảm giác ngượng ngùng, hiện giờ hai người đã đi đến bước này cũng không có gì là không thể nói được. Ý thức được việc này nàng liền dùng những từ ngữ thô tục mắng ngươi này nhưng sau khi nói xong nhiệt độ trên gương mặt dường như càng tăng thêm.

Sở Ngu cười, đột nhiên kề sát bên tai Đinh Hương học theo tiếng chó con kêu lên.

-

Tiếng kêu này giống như là bàn ủi, ủi cho Mộc Đinh Hương nhịn không được cả thân người phát ra sự khẩn trương xưa nay chưa từng có, đồng thời dọa cho nàng giật mình nhảy ra khỏi cái ôm của Sở Ngu.

-

Mộc Đinh Hương nói năng lắp bắp, nàng tranh thủ chạy xa xa đến chỗ cánh cửa. Thú thật nàng sợ người này bị thứ gì đó dơ bẩn nhập vào người, nếu vậy chắc nàng trực tiếp tử hình đối phương tại chỗ quá.

Sở Ngu nhìn mình vẫn giữ nguyên tư thế ôm ấp, miệng mếu mếu hướng về phía Mộc Đinh Hương ủy khuất nói:

-

Nhìn sơ qua quả nhiên giống hệt cún con đang làm nũng, khiến người ta vừa thương lại vừa thích.

Tiểu cô nương duỗi tay đỡ lấy cái trán, có chút bất đắc dĩ đáp lời.

-



Sở Ngu hừ một tiếng rõ to, xoay người bày ra tư thái hết sức ngạo kiều.

Hai người ở chung đã hơn một năm, mọi hỉ nộ ái ố của đối phương đều có thể quen thuộc vô cùng. Mộc Đinh Hương biết thừa người này giả vờ sinh khí, cố ý làm ra bộ dáng vô cùng đáng thương muốn để mình tới dỗ dành.

Dù vậy tâm vẫn nhịn không được mà trở nên mềm nhũn, nàng đi tới duỗi tay giữ chặt lấy tay Sở Ngủ, nhẹ nhàng lắc đầu.

-

Sở Ngu vốn dĩ không có tức giận, bất quá chỉ muốn trêu chọc người này một chút mà thôi, trên tay dùng một chút lực đem đối phương kéo vào trong lòng.

Mộc Đinh Hương đưa tay ôm cổ Sở Ngu, lẩm bẩm:

-









câu nói này liên quan tới một điển tích khá hay, mọi người tìm hiểu sau nhé.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Đại Miêu Truy Nguyệt.
Bạn có thể đọc truyện Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt Chương 74 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close