Truyện Rể Ngoan Giá Đáo (FULL) : chương 19: cứ đợi đấy

Trang chủ
Ngôn Tình
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Chương 19: Cứ đợi đấy
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần nghĩ thầm, sống ở nhân gian không thể cứ hở ra là dùng đến pháp thuật tiên gia, sao lại không học Thái Cực Quyền của Nam Phái này chứ.

Thế là anh đã thi triển chiêu thức tay gảy đàn tỳ bà vừa mới học, đẩy rồi lùi lại, chẳng qua lần này không phát lực đánh người.

Hồng Thiên Thành thấy Lý Dục Thần giảm lực thì lập tức thay đổi chiêu thức, tung chiêu ngăn, chặn, đóng, lùi một bước tiến hai bước, bắt lấy cánh tay Lý Dục Thần rồi tiến tới dùng thức ép, gạt, đấm.

Chỗ khe giữa ngón cái và ngón trỏ hướng lên trên, tay trái ép ra ngoài, đầu gối trái khuỵu về trước, chân phải đưa thẳng ra, nắm tay phải đấm thẳng về phía trước.

Bởi vì đã chặn tay Lý Dục Thần, anh không còn hướng nào để đánh trả.

Cú đấm này của Hồng Thiên Thành vừa nhanh vừa mạnh, kết hợp cơ bắp khắp toàn thân lại thành một, lực sinh ra từ dưới lòng bàn chân, khí dâng lên từ dưới đáy biển.

Nắm đấm thoạt nhìn có vẻ không được nhanh, nhưng không khí phía trước nắm đấm lại phát ra tiếng nứt toạc tành tạch.

Nhóm học trò của ông ta buộc phải thốt lên rằng: “Quá đẹp!”

Hồng Thiên Thành vô cùng tự tin vào cú đấm này, ông ta nghĩ rằng, dù Lý Dục Thần có làm thế nào cũng không thể né được cú đấm này.

Nhưng khi nắm đấm của ông ta sắp chạm vào quần áo của Lý Dục Thần, anh lại xoay người theo cách không thể tưởng tượng nổi, hai tay làm ra động tác ngăn, chặn, đóng, ngăn lại thế công của Hồng Thiên Thành.

Sau đó tay trái anh nhẹ nhàng ép tới, đẩy nắm đấm của Hồng Thiên Thành ra, đầu gối cũng khuỵu về trước, chân phải đưa thẳng ra, nắm tay phải đấm về phía trước, đánh về phía xương sườn của ông ta.

Tiến tới ép, gạt, đấm!

Vẫn dùng chiêu thức giống Hồng Thiên Thành, có điều trình tự hơi khác một chút.

Ép trước gạt sau được gọi là ép gạt, gạt trước ép sau được gọi là gạt ép.

Đây chính là sự kì diệu của Thái Cực Quyền.

Hồng Thiên Thành kinh hãi, không ngờ cú đấm này của mình lại không trúng được đối thủ, còn bị đối thủ đánh ngược lại.

Ông ta vội vàng lùi về sau nhưng vẫn có cảm giác như không né được cú đấm này.

Nắm đấm của Lý Dục Thần đánh về phía bên trái xương sườn của ông ta, nhưng không có lực gì cả, chỉ lướt qua từ bên dưới xương sườn.

Hồng Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, nói bụng, hoá ra là một cái thùng rỗng, chỉ biết ra chiêu thức, không biết phát lực.

Ông ta không còn sợ nữa, bèn chỉnh đốn lại tinh thần, thay đổi chiêu thức, tiếp tục tung một chiêu nắm đuôi chim.

Lý Dục Thần gặp chiêu phá chiêu, vẫn dùng Thái Cực Quyền.

Và cứ như thế, hai người đánh nhau trong phòng VIP này.

Những tên học trò kia được dịp chứng kiến thầy của mình thực chiến với cao thủ, ai nấy đều vô cùng phấn khích, thậm chí còn không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ gì đó.

Nhưng họ cũng có điều thắc mắc, tại sao quyền pháp mà cậu thanh niên đó sử dụng lại giống y hệt thầy, hơn nữa động tác còn thoải mái, đẹp mắt hơn nhỉ?

Thấy Hồng Thiên Thành lặp lại các chiêu thức cũ càng lúc càng nhiều, Lý Dục Thần đoán chắc ông ta đã dùng hết tất cả chiêu thức từng học trong đời rồi, bèn mỉm cười hỏi.

“Thầy Hồng, đủ chưa thế?”

Hồng Thiên Thành đánh mãi vẫn không có kết quả, cảm thấy rất mất mặt, mắt cũng đỏ ngầu, giận dữ nói: “Thêm ba trăm hiệp nữa!”

Nhưng Lý Dục Thần không cho ông ta cơ hội.

Một chiêu tay gảy đàn tỳ bà đánh cho ông ta văng ra ngoài.

Đây là chiêu thứ nhất của Thái Cực Quyền mà anh học được trong ngày hôm nay, dùng chiêu này để kết thúc trận đấu, cái này gọi là có đầu có đuôi.

Hồng Thiên Thành xoay người giữa không trung, rơi xuống đất, sau đó lùi lại mấy bước liên tục mới tạm đứng vững được.

“Thầy Hồng, Thái Cực Quyền của tôi thế nào?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Mặt mày Hồng Thiên Thành đỏ bừng cả lên, lồng ngực phập phồng, mất một lúc lâu vẫn không thể nói nên lời.

Ông ta quay về phía Phùng Thiên Minh, ôm quyền nói: “Ông hai Phùng, tôi đã làm ông mất mặt rồi”.

Dứt lời, ông ta đi ngay ra cửa…

Khi đi ngang qua Lý Dục Thần, ông ta nói một câu: “Trái đất tròn lắm, sẽ có ngày chúng ta gặp lại thôi, cậu cứ đợi đấy”.

Lúc đi tới cửa, ông ta bỗng dừng lại, chờ khoảng vài giây nhưng không thấy Phùng Thiên Minh giữ mình lại, cuối cùng đành thở dài, tức giận bỏ đi.

Đám học trò của ông ta cũng đi ra theo.

Người của phái Thái Cực vừa đi, những người mặc vest đen kia lập tức thay họ chặn cửa.

Phùng Thiên Minh giơ tay lên, trong tay hai người đứng ngoài cùng đột nhiên xuất hiện một khẩu súng.

Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Lý Dục Thần và Mã Sơn.

“Cậu nói xem võ công của cậu lợi hại hay đạn lợi hại hơn?”, Phùng Thiên Minh cười như không cười nhìn Lý Dục Thần.

“Chú Minh…”

Châu Na rất muốn xin tha cho Lý Dục Thần, có mối quan hệ với Mã Sơn, chị ta rất tự tin rằng có thể lôi kéo Lý Dục Thần về đội mình.

Cao thủ trẻ tuổi thế này biết đi đâu tìm đây?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Phùng Thiên Minh, chị ta lại nuốt lời xuống bụng.

Chị ta biết, hôm nay trừ phi Lý Dục Thần chịu thua, nếu không anh sẽ rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.

“Đợi đã!”

Ngoài cửa chợt vọng vào một giọng nữ.

Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi vào.

Ngay lập tức có người lấy súng nhắm vào họ.

Lý Dục Thần nhíu mày.

Anh giao Đinh Hương cho Lâm Mộng Đình là vì sự an toàn của cô ấy, đồng thời cũng không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhưng anh không ngờ Lâm Mộng Đình lại dẫn Đinh Hương quay lại.

Châu Na híp mắt nhìn hai cô gái trước mặt mình.

Đúng là người đẹp bạn chơi cùng cũng đẹp.

Trong lòng chị ta nghĩ, giữa mình và hai người họ, ai sẽ thu hút ánh mắt của đàn ông hơn nhỉ?

“Anh Mã Sơn, anh Dục Thần…”

Thấy có người chĩa súng vào họ, Đinh Hương cực kỳ sợ hãi.

Lâm Mộng Đình cũng hơi sợ, nhưng cô biết lúc này mình phải bình tĩnh, bèn nắm chặt tay Đinh Hương hơn, nói nhỏ: “Đừng sợ, có tôi rồi”.

“Chú Minh!”, Lâm Mộng Đình gọi.

“Cô là ai?”, Phùng Thiên Minh cảm thấy Lâm Mộng Đình hơi quen mặt.

“Tôi tên là Lâm Mộng Đình, vào tiệc mừng thọ của ông nội tôi cách đây vài năm, tôi đã từng gặp ông rồi”.

Phùng Thiên Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra, ngạc nhiên: “Cô là con gái của Lâm Thu Thanh?”

“Đúng vậy”.

“Cô đến đây làm gì?”

“Tôi muốn xin ông thả bạn tôi ra”.

“Ồ?”, Phùng Thiên Minh hỏi: “Ai là bạn của cô?”

Lâm Mộng Đình chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Cả hai người họ”.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Ss Tần.
Bạn có thể đọc truyện Rể Ngoan Giá Đáo (FULL) Chương 19: Cứ đợi đấy được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Rể Ngoan Giá Đáo (FULL) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close