Truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) : chương 13

Trang chủ
Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)
Chương 13
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Tang nghe xong, mới bỗng tỉnh ngộ ra, thảo nào nhớ tới cái vị hoa đán hôm qua mình nhìn thấy lại thấy rất quen mắt, thì ra lại chính là Mẫn Hồng Ngọc.

Chả trách ngày hôm qua mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, lúc Mẫn Hồng Ngọc ở lên đài, còn có người quay đầu lại quan sát mình nữa, thì ra nguyên lai mọi chuyện lại là như vậy.

Mà mình ngược lại lại không biết gì hết, Dịch Liên Khải che giấu quá kĩ rồi, anh ta đi đến Diêu gia, chưa hẳn là không biết đến việc này, cho nên mới đặc biệt đến một chuyến đưa cô về, tránh để những người khác cười nhạo thêm nữa.

Bất quá ở trong mắt người khác, chẳng lẽ mình còn chưa đủ làm trò cười hay sao?

Bây giờ cũng vì Dịch Liên Khải đối xử với cô có phần đặc biệt ôn tồn hơn trước nên thái độ của Tần Tang đối với anh ít nhiều cũng có chút thay đổi. Cô nghĩ rằng anh cũng không đến nỗi khó ở chung như vậy, nhưng giờ lại có chuyện không ngờ tới này xảy ra, Tần Tang mới nghĩ đây mới đúng thật là bản tính của anh ta, mà chính mình lại gả cho một tay phóng đãng như vậy, thật là bất hạnh lớn mà.

Có thể nói rằng tuy là mình được gả vào một gia đình lớn, nhưng nếu như lúc đó tuy mình không được gả cho Lịch Vọng Bình, thì dù sao cũng sẽ được gả cho người khác thôi, có thể không phải lưỡng tình tương duyệt nhưng lâu ngày ở chung với nhau, chỉ cần mình chịu đối đãi chân thành thì đối phương ít nhiều cũng sẽ đối đãi lại với mình vài phần thật lòng. Chí ít cũng sẽ không ở bên ngoài làm ra những hành vi phóng đãng đến không thể chịu nổi như vậy.

Hôm qua mấy vị khách nhân kia không phải đều đang chê cười cô ở trong lòng hay sao. Hơn nữa đã trễ như vậy, Dịch Liên Khải còn đặc biệt tới đó một chuyến, mọi người điều biết lí do là gì, chỉ có một mình cô vẫn tưởng rằng anh ta thật lòng không muốn mình phải đi xã giao nữa, cho nên mới tới đó viện cớ thay cô rời đi trước.

Người như vậy, sao mình lại có thể giao phó chung thân đại sự cả đời cho anh ta được chứ!

Trong lòng cô mặc dù đang có từng đợt khó chịu, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại lại bình tĩnh hòa nhã nói với Diêu Vũ Bình:  sau đó lập tức đem những lo nghĩ của Dịch Liên Khải từ đầu tới cuối đem nói ra hết, còn nói thêm: 

Diêu Vũ Bình nói: 

Tần Tang nắm tay cô, nói: 

Hai người bọn họ tránh đi nói chuyện một chút, lúc đi ra, cũng vừa đúng lúc gặp Dịch Liên Khải cũng vừa tới, vì vậy cùng đi ra ngoài tham gia tiệc rượu luôn.

Diêu gia mặc dù người ở trong nhà đều tương đối là cổ hủ, nhưng ngoại trừ việc tổ chức thọ yến ra, thì cũng có tiệc rượu chiêu đãi theo kiểu Tây Dương, đặc biệt còn chuẩn bị cả một gian phòng lớn để phòng khiêu vũ nữa.

Dịch Liên Khải cũng rất yêu thích môn khiêu vũ, lúc Tần Tang mới xuất giá được một thời gian, cũng đã từng theo anh đi học vũ đạo, nên Dịch Liên Khải lúc này lại lôi cô vào khiêu vũ cùng. Tần Tang lúc này lại nghĩ đến chuyện Mẫn Hồng Ngọc ngày hôm qua, cảm thấy đặc biệt bực mình, nhưng mình đây lại đang ở trong nhà người khác, còn là khách nhân nữa, nên chỉ có thể nhàn nhạt nói: 

Diêu Vũ Bình biết Tần Tang đã đem chuyện của mình nói cho Dịch Liên Khải nghe rồi, cho nên lúc nhìn thấy Dịch Liên Khải, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt nói: 

Dịch Liên Khải nhìn Diêu Vũ Bình ở kia, cũng không tiện nói thêm cái gì, đúng lúc có mấy bằng hữu quen đi tới, kêu tự của Dịch Liên Khải: 

Còn có người nói: 

Những người đó đều thất chủy bát thiệt nói túm tụm quanh anh, rồi tiến đến kéo anh vào trong sàn nhảy.

Tần Tang vốn rất ít xã giao bên ngoài, hơn nữa với cô nghe hí đánh bài khiêu vũ, tất cả đều không có thứ nào cô ưa thích cả.

Hôm đó Diêu phủ xướng hí mãi cho đến hai giờ sáng mới chịu giải tán, nên lúc ngồi trên xe trở về, Tần Tang ở trên xe ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy Dịch Liên Khải đang bế cô ngang lên, thấy cô mở mắt ra, anh chỉ nói: 

Tần Tang nhìn anh đang ôm mình đi lên cầu thang, liền nói: 

Dịch Liên Khải nói: 

Tần Tang trong lòng thập phần không vui, nhưng biết không lay chuyển nổi anh, nên đang lúc nói chuyện, Dịch Liên Khải đã đem cô ôm chặt lấy đi vào trong phòng, đặt cô lên trên giường.

Rốt cuộc anh tự mình bế cô đi một đoạn đường như vậy, nên có hơi thở dốc, tiện thể ôm lấy Tần Tang, ngẹo đầu nằm xuống gối, cả người nằm ở bên cạnh cô.

Tần Tang lại đẩy tay anh ra, tự mình tháo hết trang sức ra, Dịch Liên Khải nói: 

Bởi vì ở nơi này vốn không phải là nơi để ở, nên về sau đã cải biên thêm một phòng tắm ở bên ngoài phòng ngủ, Tần Tang không muốn để ý tới anh nữa, thấy anh đi ra ngoài xả nước, cô liền đứng dậy đem cửa phòng khóa trái lại.

Đợi đến lúc Dịch Liên Khải từ phòng tắm trở lại, cô cũng không mở cửa phòng ra, anh tức giận trong lòng, đập vào cửa hai cái, cũng không nghe thấy Tần Tang đáp lại mình, anh tức giận “Đùng” một tiếng đạp một cú vào cửa phòng. Tần Tang lo lắng cửa phòng không chịu nổi mấy cú đá của anh, liền hé cửa ra, nhưng ai ngờ sau tiếng kia thì không còn có thêm một tiếng động nào nữa.

Một lúc lâu sau, Tần Tang nghe thấy chỗ cầu thang có tiếng bước chân “Thùng thùng” liên tục vang lên, chắc chắn anh đang tức giận, rồi đi ra ngoài rồi.

Đến sáng ngày thứ hai, má Chu đến hầu hạ cô rửa mặt chải đầu, cau mày thở dài: 

Tần Tang trong lòng không kiên nhẫn, nên cũng không lên tiếng.

Lúc xế chiều, Diêu Vũ bình gọi cho Tần Tang một cú điện thoại, đầu tiên nói chuyện phiếm với cô vài câu, sau đó ngừng lại một chút, nói: 

Tần Tang lên tinh thần, nói: 

Diêu Vũ Bình đang mong còn không được, vì vậy nói: 

Tần Tang cười nói: 

Diêu Vũ Bình mặc dù là người Phù Viễn, nhưng cũng từng đi học ở phương Bắc nên tất nhiên cũng biết uống đông qua thang là cái điển cố gì, liền cảm thấy không khỏi ngại ngùng xấu hổ.



Tần Tang biết da mặt cô vốn mỏng, nên cũng không tiện trêu đùa cô quá trớn quá, vì vậy nói chuyện khác để bỏ qua, cuối cùng hai người giao hẹn ba giờ chiều ở Tây Thắng trang gặp mặt, sau đó mới cúp máy.

Lúc đến thời gian đã giao hẹn, Tần Tang thay y phục, rồi bảo tài xế đưa mình đến Tây Thắng trang.

Tây Thắng trang nằm ở bên cạnh Phù hồ, vốn dĩ là tiệm đồ ăn Trung lâu đời tửu lâu, sau lại bị người ta bán lại, giờ đổi thành tiệm ăn Tây Dương món Âu, làm ăn rất là hưng thịnh. Bây giờ lại đang là buổi trà chiều, không phải là giờ ăn cơm, cho nên người ở đây cũng không có nhiều lắm.

Tần Tang sau khi đến đây, liền thấy Diêu Vọng Bình đã đến đây rồi, xa xa còn kêu cô một tiếng:  sau đó mặt còn hơi ửng đỏ nói: 

Tần Tang lại trêu ghẹo cô: 

Diêu Vũ Bình nói: 

Tần Tang nói: “

Diêu Vũ Bình nói: 

Tần Tang nói: “Vậy cũng được thôi, ta không thể thoái thác rồi.”

Ngay sau đó Tần Tang kêu bồi bàn đến, chọn lấy một chỗ tạm lánh đi, chỗ kia mặc dù là đối diện chéo với chỗ của Diêu Vũ Bình, nhưng vừa vặn lại được bình phong* che hơn phân nửa, người từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy được người ở chỗ này, nhưng người ở bên trong lại nhìn thấy rất rõ bên ngoài như thế nào.





Tần Tang uống cốc cà phê, lúc uống được phân nửa, đột nhiên thấy Diêu Vũ Bình đưa mắt ra hiệu với cô một cái, sau đó Diêu Vũ Bình cười tủm tỉm đứng lên, nói rằng: 

Tần Tang trong lòng rất tò mò, không biết người Diêu Vũ Bình thích rốt cuộc là hạng người gì, vì vậy từ phía sau tấm bình phong quay mặt sang, từ phía ngoài nhìn, nhìn thẳng lên bỗng như thấy sấm sét giữa trời quang vậy, cả người đều không khỏi giật mình.

Hóa ra người đi tới đây không phải là ai khác mà lại chính là Lịch Vọng Bình hay tên giả là Phan Kiện Trì.

Phan Kiện Trì cũng vạn vạn không ngờ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy cô, cũng ngẩn người ra.

Diêu Vũ Bình làm bộ như vừa mới thấy Tần Tang, cười chào: 

Ban đầu vốn là do các cô giao hẹn với nhau trước đó rồi, nhưng bây giờ Tần Tang lại có cảm giác những lời này như có một tầng ý tứ khác vậy, nghe đặc biệt thấy chối tai.

Lỗ tai cô ong ong cả lên, Phan Kiện Trì lại rất nhanh trấn định lại, tiến đến phía trước cúi người chào, kêu một tiếng: 

Một tiếng này như đã nhắc nhở Tần Tang, rằng mình đã sớm làm phu nhân của người khác rồi, hiện tại Phan Kiện Trì cùng Diêu Vũ Bình có lưỡng tình tương duyệt đi chăng nữa, cũng không phải việc gì lạ.

Tần Tang miễn cưỡng nở nụ cười cười, nói: 

Phan Kiện Trì cũng không nói nhiều lời, chỉ lặng lẽ khom mình.

Tần Tang nói tiếp

Phan Kiện Trì chậm rãi nói: 

 Tần Tang tuy nói chuyện với anh, nhưng lại cực lực tự kiềm chế, chỉ cảm thấy có cảm giác khó thở không nói ra được.

Loại cảm giác khó thở này không giống với những cảm giác khác, giống như hít thở không được thông vậy, khiến cô lại nghĩ đến trước đây ở trường Tây Dương, bầu không khí rất là cởi mở, trong tiết học môn thể dục còn được học môn bơi lội, lần đầu tiên lúc xuống nước dưới chân rất trơn trượt, cô gần như đã suýt chết chìm, lúc này cũng khó chịu y như vậy.

Khi đó chỉ nhìn thấy trên đầu mình có chút ánh sáng thôi, nhưng dù cho có chìa tay ra cố nắm lấy cái gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không bắt được bất kỳ thứ gì… Cả người cứ ở dưới đáy bể chìm xuống…Chìm xuống…

Diêu Vũ Bình thấy sắc mặt của cô trắng bệch ra, không khỏi đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô, hỏi: 

Tần Tang lắc đầu, cố nói:  Lời còn chưa dứt, trước mắt đã tối sầm cả lại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Tần Tang ngất đi, mà lại có cảm giác giống như mê man thiếp lịm đi, giống như trở lại lúc trước khi mà mẫu thân của mình vẫn bị bệnh vậy, cô chăm nom ở trước giường bà, đã vài đêm không hề ngủ, không nhịn được liền buồn ngủ, thế nhưng trong mông lung lại thấy mẫu thân ở trên giường đang xoay người, cô đang muốn với tay ra ngoài, nắm lấy tay mẫu thân, nhưng lại bắt phải một khoảng không trống rỗng. Trên người cô mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, trong lòng cũng đã sớm dần dần hiểu ra được, rằng mẫu thân đã mất sớm rồi, và mình cũng đã rơi vào trong vũng bùn này nhiều năm rồi.

Nói là nhiều năm nhưng thật ra chỉ có ba năm ngắn ngủi mà thôi, bất quá ba năm nay so với cả nửa đời người còn khó khăn hơn rất nhiều, cho nên lại khiến cho cô nghĩ đến nhiều chuyện đã qua từ rất lâu về trước.

Bao gồm cả lúc mẫu thân cô sinh bệnh, qua đời, rồi lúc mình đi xuất giá… Vậy mà lại chỉ mới có ba năm mà thôi…

Cô vừa nghĩ đến thế, lại không muốn mở mắt ra nữa, trong lòng chỉ hi vọng có thể vĩnh viễn ngủ mãi như vậy thì càng tốt. Thế nhưng bên tai lại ong ong như nghe thấy tiếng mưa vậy, hoặc giống như có rất nhiều người đang nói chuyện vậy, làm cho cô không thể không tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng thực sự có không ít người, có rất nhiều bác sĩ Tây Dương mặc áo dài, còn có mấy người y tá nữa, má Chu lo lắng nhìn cô, thấy mí mắt cô động nhẹ một cái, vô cùng phấn khởi nói: 

Mấy vị bác sĩ thấy cô tỉnh lại, dường như thở phào nhẹ nhõm, người đứng đầu liền nói với Dịch Liên Khải: 

Tần Tang không nghĩ tới Dịch Liên Khải cũng đang ở chỗ này, người cô không muốn thấy nhất lúc này chính là anh ta, nên chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.

Dịch Liên Khải liền sai má Chu đi tiễn mấy vị bác sĩ kia ra ngoài, một lúc sau trong phòng mọi người đều đi hết sạch, ngay cả người hầu cũng đều lui ra ngoài hết, chỉ còn lại hai người bọn họ ở đây.

Ở trước giường của Tần Tang, có một nhuyễn tháp* Tây Dương, Dịch Liên Khải đang ngồi ở trên nhuyễn tháp. Lặng lẽ nhìn Tần Tang. Tần Tang mở mắt, thấy anh vẫn như cũ đang nhìn mình, vì vậy nhàn nhạt hỏi: 





Cô nói những lời này vốn chỉ có ý đuổi khéo khách đi, cô cũng biết mình mà nói ra những lời này, theo như tính tình của Dịch Liên Khải, chắc chắn sẽ cùng cô đứng dậy huyên náo một trận chomà xem.

Bất quá hôm nay cô trong người thập phần khó chịu, một chút cũng không muốn miễn cưỡng lấy lòng anh ta, cho nên liền muốn cùng anh ta nháo loạn rùm beng hết lên, tốt nhất là khiến anh ta không vui tức giận bỏ đi, để cho mình được thanh tịnh một mình.

Thế nhưng tuy rằng sắc mặt Dịch Liên Khải rất khó coi, nhưng lại nhẫn nhịn không nói chuyện.

Tần Tang thấy anh ta không phản ứng gì với mình, thật là hiếm thấy, vì vậy nói thêm: 

Dịch Liên Khải ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt của anh hết sức kì quái, một lát sau mới nói: 

Tần Tang mệt mỏi rã rời đến cùng cực rồi, không thể làm gì khác hơn là đem đầu tựa ở trên gối, nói: 

Dịch Liên Khải cười cười, thân thể lại không động, biểu tình càng ngày càng kì lạ: 

Tần Tang thấy anh như vậy không khỏi thấy kỳ quái, vì vậy hạ thấp người ngồi dậy, nói: 

 Dịch Liên Khải bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: 

Tần Tang bỗng nhiên giống như bị đánh một kích vậy, cả người hơi ngửa về sau một chút, ngay cả trên môi một chút huyết sắc cũng  không còn, chỉ nhìn chằm chằm vào Dịch Liên Khải.

 Anh cúi thấp người, nhìn mặt Tần Tang tái nhợt, lại mang như ý cười, gằn từng chữ nói: 

Tần Tang môi khẽ run run, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, thanh âm lại rất trấn định: 

 Anh xoay cánh tay của cô lại, buộc cô phải nhìn mình, 

Tần Tang nhìn thấy anh nhìn mình hung dữ như vậy, giống như muốn đem mình đi ăn tươi nuốt sống luôn, cô đột nhiên có cảm giác như mình không còn chút sức lực nào nữa, cứ như bị nhốt trong lồng chim quá lâu rồi, nên ngay cả cách để giãy dụa cô cũng quên mất luôn rồi.

Tê phá liễu kiểm* thì ra lại là mặt hung tợn đến như vậy, cũng khó trách được năm ngoái lúc ở Xương Nghiệp, mặc dù mình bị bệnh hơn nửa năm trời, nhưng anh ta ngay cả về nhà cũng không chịu, chắc lúc đó đã rất là tức giận rồi.



Nhưng với một người như vậy, lẽ nào cũng có trái tim hay sao?

Cô chậm rãi nói: 

Cô một câu còn chưa kịp nói xong, Dịch Liên Khải đột nhiên giơ tay lên, tát một cái lên trên mặt cô, cú này hạ xuống rất được, Tần Tang chỉ cảm thấy nửa bên mặt kia của mình không còn có cảm giác nữa, khóe miệng lại có một tia máu chảy ra, cô tự mình lau đi, cũng không hề khóc lóc.

Sắc mặt anh bừng đỏ, như là uống rượu say, anh nói:  Nói một câu như vậy, ngay cả mắt anh đều đỏ, quay mặt đi, một lúc lâu sau, giọng khan khan nói: 

Lại qua một lúc lâu sau, anh như đã trấn định hơn, nói:  Anh nói đến đây, thanh âm dần dần thấp đi, qua một lúc lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Tần Tang.

Tần Tang cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ mặt của anh như vậy.

Trong lòng cô vô cùng rối loạn, như là máy quay tơ vậy, lẫn vào nhau thiên ti vạn lũ  không nhìn rõ được manh mối gì.

Cô cố hết sức ngồi dậy, nói: 

Dịch Liên Khải hỏi: 



Cô một câu còn chưa nói xong, sắc mặt của Dịch Liên Khải đã thay đổi, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, nói: 

 Dịch Liên Khải đột nhiên thả lòng, xem như không có việc gì nói, 

 Tần Tang cũng cười cười: “

 Dịch Liên Khải nói: 

Tần Tang chậm rãi gật đầu: 

Dịch Liên Khải nói: 



Dịch Liên Khải dừng một chút, nói: 



Dịch Liên Khải nói: 

Tần Tang chậm rãi thở dài: 

Dịch Liên Khải thấy cô trông rất là mệt mỏi rồi, vì vậy đứng lên, nói: 

Tần Tang ừ một tiếng, cuối cùng đáp ứng, Dịch Liên Khải vốn đã đi đến chỗ cửa, nhưng lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả người cô đang vùi trong giường nhung lông vịt, thân hình nhỏ nhắn, trên mặt và môi không có tí huyết sắc, càng lộ ra vẻ gầy yếu đáng thương.

Trong lòng anh phiền não vô cùng, sau cùng không khỏi thở dài một cái, cài cửa lại đi ra ngoài.

Dịch Liên Khải kêu má Chu đi vào với Tần Tang, còn mình thì đi xuống lầu, dưới lầu lại không có người nào cả.

Đi từ cầu thang xuống phòng khách phía đối diện, vốn ở đây là nơi sở đồn trú bộ tư lệnh hay làm việc, nhưng sau lại đổi thành nơi ở riêng, tuy rằng bố trí tương đối tráng lệ, nhưng vì chỗ này quá lớn, nên trông vẫn có vẻ trống rỗng như trước.

Lúc mới dọn vào, ở ngay giữa phòng có đặt thêm một tấm thảm Ba Tư to*, sau đó trên mặt thảm còn có bày một vòng ghế sô pha xung quanh, trong góc tường còn bày một chiếc đồng hồ cổ có chuông quả lắc thả xuống, hiện tại quả lắc đồng hồ chậm rãi thỉnh thoảng lại đung đưa rung lên, rồi lại thoáng đung đưa, càng khiến cho căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.





Dịch Liên Khải ngồi xuống suy nghĩ rồi đốt một điếu thuốc, trong phòng rất an tĩnh, có thể nghe được tiếng anh đang quẹt diêm, tiếng ma sát đụng vào nhau xoẹt xoẹt, ngược lại rất giống tiếng mưa… Quẹt một que, rồi lại quẹt một que nữa, như cũ vẫn không bắt lửa.

Anh đơn giản đem nó để vào trong chiếc gạt tàn, lại thử quẹt thêm lần nữa, lần này rốt cuộc cũng đốt được, vì vậy lại châm thuốc, rồi lại rút thêm một hai điếu nữa hút, rồi lại tiện tay nhấn tắt.

Xa xa chiếc điện thoại trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông, tiếng ding ding làm cho con người ta cảm thấy thật chán ghét. Anh nghe tiếng chuông một hồi, rốt cuộc lại đi ra hành lang ra hành lang bên kia gian phòng, chỉ chốc lát tiếng chuông điện thoại reo lên vài tiếng rồi hơi ngừng lại, có thể đoán được là ai gọi tới, quả nhiên một lát sau, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, ở bên ngoài cửa trước gọi một tiếng 

Người tiến vào chính là Phan Kiện Trì, Dịch Liên Khải đối với người thân cận bên cạnh mình đều không quá công nệ tiểu tiết, hơn nữa lúc này anh lại đang mặc thường phục, nên Phan Kiện Trì cũng không làm lễ chào kiểu quân đội với anh, chỉ hơi cúi người, nói: 

Dịch Liên Khải hơi nhíu mày, Phan Kiện Trì thấp giọng, nhỏ giọng nói: 

Dịch Liên Khải lo nghĩ, nói: 

Phan Kiện Trì liền đi ra ngoài lệnh cho tài xế lái xe ra, còn an bài vệ sĩ ra cửa, sau đó tự mình hộ tống Dịch Liên Khải xuất đại môn, xong mới quay người đi. Ô tô đã đi thật nhanh, chỉ chốc lát đã quẹo vào góc đường, nhanh như chớp đã đi qua mấy con đường cái rồi, rồi sau cùng lại lái xe đi vào một ngõ nhỏ yên ắng.

Ở đây mặc dù cách khu phố sầm uất không xa, nhưng lại rất yên tĩnh, vừa rẽ vào trong ngõ, những ngôi nhà hai bên đường trong viện đều có trồng cây, nhưng  đang là mùa đông, nên cành cây đều trơ trụi lại bị gió thổi lúc la lúc lắc, như là thẻ đánh dấu sách mà người Tây Dương làm ra vậy, vừa dẹt vừa màu bạc đất dựng thẳng lên trên bên dưới bầu trời xanh thẳm, rồi lại bị dòng nước liên tục làm cho đung đưa, hơi có chút lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại {theloai-link}hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Bạn có thể đọc truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) Chương 13 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close