Truyện Super Cub - Truyện chữ : chương 1 + chương 2

Trang chủ
Spoil
Super Cub - Truyện chữ
Chương 1 + chương 2
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1 - Cô gái với không gì cả

Thành phố Hokuto, tỉnh Yanamori.

Con dốc đi xuống kéo dài từ trạm Hinoharu trên tuyến đường chính đã trở thành một cuộc leo đồi dễ chịu sau khi băng qua quốc lộ.

Dưới ánh nắng sớm mùa hè, là một cô gái trên chiếc xe đạp.

Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, phía dưới bộ đồng phục đang mặc là chiếc quần tây.

Mái tóc được cắt ngang vai, đôi má ửng màu đỏ nhợt nhạt. Cặp mắt cô quá nhỏ và thiếu tinh tế để có thể gọi là đẹp. Bất kể cô có sống tại vùng ngoại ô của Tokyo hay Kanagawa đi chăng nữa, cô cũng chỉ đem đến ấn tượng về một cô gái nhà quê.

Tên cô gái là Koguma. Cô rất muốn phàn nàn với người đã đặt cho cô cái tên đó dựa trên vẻ ngoài quê mùa của cô, nhưng có vẻ như điều đó là không thể nữa rồi.

Nữ sinh năm 2 cao trung Koguma không có lấy một người thân, hoàn toàn cô độc trên cuộc đời này.

Cha Koguma mất trong một vụ tai nạn sau khi cô vừa chào đời, và ngay sau khi cô vừa bước chân vào ngưỡng cửa trung học, mẹ cô, người đã nuôi Koguma khôn lớn bằng số tiền ít ỏi cha cô để lại, đã biến mất, để lại một mảnh giấy duy nhất nói lời tạm biệt cuối cùng.

Koguma đã mất đi cả cha lẫn mẹ kể từ đó. Ông bà của cô cũng đã ra đi từ rất lâu rồi. Cô không còn một ai để nhờ vả cả.

Sau khi tham khảo ý kiến nhà trường và chính quyền địa phương, Koguma đã nhận được học bổng và tiếp tục con đường học tập hiện tại.

Koguma đã vượt qua bài kiểm tra học thuật cho việc xét duyệt học bổng, trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn đi suy nghĩ về một cuộc sống thanh bình sau này, và mặc dù mẹ không còn ở đây với cô nữa, cô thầm cảm ơn bà vì đã không sinh ra một đứa con quá ngu ngốc.

Nỗi bất hạnh vì bị cha mẹ ruồng bỏ, một yếu tố thường được nhấn mạnh trong các bộ drama và manga, tuy nhiên đối với Koguma, cô không cảm thấy một chút nào tủi thân hay đau buồn gì.

Koguma không trò chuyện với mẹ mình nhiều khi họ còn sống cùng nhau. Không phải vì cô ghét mẹ, mà vì Koguma không cảm thấy muốn gắn bó thân thiết với người nào cả.

Cô không có một người bạn nào ở lớp. Cô không tham gia câu lạc bộ nào. Cô thậm chí còn không có lấy một sở thích riêng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một cuộc sống trống rỗng như này thì có chút gì là bất tiện cả.

Khi Koguma tới nơi đã từng là trung tâm của làng Mukawa trước khi nó được sáp nhập trở thành thành phố Hokuto, đường đi càng lúc càng dốc hơn.

Koguma dồn hết sức vào chiếc xe đạp mười-ngàn-yên cô mua được tại một tiệm vật dụng sửa chữa nhà ở thị trấn vùng quê. Một học sinh cùng trường chạy vượt lên trước cô, trên một chiếc xe đạp đua.

Cô tự hỏi bản thân rằng có một cuộc sống năng động là như thế nào. Nếu tính thêm cả tiền học phí, Koguma vừa đủ sống với số tiền học bổng được cung cấp, trong trường hợp không chi tiêu gì khác thêm. Mỗi buối sáng cô tự làm cho mình một phần cơm trưa, đặt trong chiếc balo mà cô luôn để phía trước giỏ xe đạp. Cô cũng dành dụm đủ tiền để thay mới chiếc xe đạp nếu cô muốn, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải lãng phí như vậy.

Koguma đã tới trường, vừa kịp lúc trước khi chuông reo. Xung quanh cũng tấp nập các học sinh đang hối hả chạy vội cho kịp lớp.

Xe đạp, đi bộ, xe buýt dừng trạm trước trường. Cô cũng đang tiết kiệm tiền để mua vé xe buýt, nhưng không thực sự chắc chắn lắm.

Cho tới gần đây, cô dần nhận ra sự thật rằng bản thân mình không có gì cả.

Không có người thân, và cũng vì tính cách xa lánh mọi người của cô, cô không có bạn. Cô không có mục tiêu gì sau khi học xong trung học, và thứ được gọi là niềm vui trong cuộc sống là những lúc rảnh rỗi giết thời gian bằng cách nghe radio trong phòng hay là đi chơi trong trí tưởng tượng với chiếc bản đồ.

Một chiếc xe máy lướt qua trước mắt cô, cùng với đèn và âm thanh inh ỏi. Ngôi trường Koguma theo học được xây trên nền đất dốc, vì thế mọi người được phép đi học bằng xe máy , miễn là thứ đó được gắn động cơ.

Koguma ngắm chiếc xe máy chạy qua,cô chợt nghĩ, Thằng nhóc đó có một chiếc xe máy kìa. Bọn họ khác với cô, so với họ, cô không có gì cả. Chiếc xe cô đang đạp bây giờ cũng chỉ là một công cụ đi lại hằng ngày. Nó chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Nó không thể thay đổi được cuộc sống trống trải của cô.

Cô tự hỏi rằng liệu thứ gọi là xe máy kia có thể thay đổi được gì không.

Tiết học kết thúc, Koguma cảm thấy mình không học được gì nhiều, và rồi cô bước lên chiếc xe đạp được đỗ trong khu giữ xe.

Khu giữ xe máy kế bên có lấp ló một vài chiếc xe trượt. Nếu so với số lượng học sinh ở đây thì không thể gọi là nhiều được.

Thị trấn nơi mà Hokuto tọa lạc nằm ở chân núi phía nam. Với một nơi có mùa đông lạnh hơn vùng Kanto cùng với hàng lớp tuyết dày và đường xá bị đóng băng, xe máy chắc chắn không phải là một phương tiện hiệu quả để đi lại.

Nhiều học sinh ở những nơi quá xa không thể đi bộ, họ phải bắt xe buýt, và với những người đi xe máy tới trường là những học sinh sống tại nơi không thể bắt được xe buýt, hoặc là vì họ thích như vậy.

Koguma nhìn chăm chăm một hồi vào những chiếc xe máy trong khu giữ xe máy .

Kể từ khoảnh khắc chiếc xe máy lướt qua trước mắt cô sáng nay, cô gái đã nảy sinh sự hiếu kì đối với chúng. Với lượng kiến thức của Koguma, tất cả những gì cô biết là xe máy là thứ sẽ tốn một khoản tiền lớn. Đó không phải là thứ có thể mua được bằng số tiền học bổng ít ỏi của cô.

Sau khi rời khu giữ xe, Koguma đạp chiếc xe lên ngược dốc về phía trạm Hinohara, gần với căn hộ mà cô đang ở, cô leo lên tận trên đồi ở khu vực villa và sân golf.

Hiện tại cô chưa có mục tiêu gì cụ thể cả. Tuy nhiên, ngọn dốc thoai thoải ở đây có vẻ dễ leo hơn con dốc nghiêng cô thường đi ở Hinoharu Shichiriiwa[note31530], nơi luôn khiến cô phải khổ sở mỗi ngày sau giờ học.

Hay là, đã có một thứ gì đó đã khiến cô không còn bận tâm đến con dốc kia nữa.

Koguma đạp xe vài dặm ven con sông và rồi dừng lại trước mặt một tòa nhà.

Một tòa nhà màu xanh hai tầng bằng bê tông trông khá đồ sộ so với khu vực xung quanh. Tấm biển hiệu có treo hình một chiếc xe đạp, đây đúng là tiệm xe đạp Koguma đã đi ngang qua trước kia trong khi cô đang phóng đãng lái xe đạp dạo vòng quanh.

Thị trấn Hokuto tập hợp các cư dân sống trong thung lũng nằm giữa các ngọn núi phía nam. Koguma thấy được rằng đi lại bằng xe đạp không phải là một ý kiến hay đối với một nơi mà bạn phải leo lên đồi chỉ để có thể đi được bất kì nơi nào khác, kể từ đó, cô chỉ dùng xe đạp để đi học và mua sắm.

Trong lúc đi dạo quanh tuyến đường không quen, cô bé bắt đầu để ý tới dàn xe đạp xếp phía trước cửa tiệm xe đạp cũ, tỏ vẻ thích thú.

Chương 2 - Mình đã mua một chiếc Cub

Khi nhìn thấy dàn xe đạp xếp liền kề với nhãn giá tiền trên đó, cô biết rằng mình sẽ không thể mua nổi một chiếc với số tiền tiết kiệm dành dụm được.

Sau cùng thì, chiếc xe trượt, thứ mà Koguma ước ao có được vào lúc này cũng không thể thay đổi cuộc đời cô, một người không có gì cả.

Khi Koguma quay lại xe để kết thúc cuộc dạo chơi mà khiến cô trông như một đứa dở hơi, ai đó từ trong tiệm xe đạp bước ra.

“Con là khách hàng à?”

Một người đàn ông đã có tuổi nói với giọng lí nhí, nhưng tông giọng của ông vô cùng rõ ràng hơn so với vẻ bề ngoài già nua kia, và có phần nào đó đầy lôi cuốn. Koguma là kiểu người sẽ ngó lơ những người phát tờ rơi hay từ chối khăn giấy từ những kẻ chào hàng trên phố, cô chuẩn bị rời cửa tiệm mà không nói lời nào, tuy vậy cô bước xuống xe và trả lời ông lão.

“Cháu muốn mua một chiếc xe trượt, nhưng có vẻ như cháu không có đủ tiền.”

Một nguyên tắc quan trọng khi sống một mình, đó là phải học cách từ chối những tay bán hàng. Nếu như cách hiệu quả nhất là từ đầu không đáp lại họ lời nào hết, thì cách thứ hai là nói rằng bạn không có đủ tiền. Koguma chớm nghĩ ông ta sẽ đuổi mình đi vì không mua hàng mà thôi.

Ngạc nhiên thay, ông lão nhìn mặt cô và rồi nhanh chóng quay đầu đi hướng khác.

“Cháu dùng xe cũ có được không?”

Dàn xe đạp trước cửa tiệm đã được sơn sửa bóng loáng. Số hiệu năm sản xuất, quãng đường đã đi được, và giá tiền đều được ghi trên nhãn.

Tất cả đều có giá dao động từ 10.000 yên đến hơn 100.000 yên.

Chắc chắn có gì đó sai trong lời của ông lão đang nói. Trong lúc Koguma đang chực chờ rời khỏi ngay lập tức, cô bỗng dừng lại, do cô bắt đầu suy nghĩ rằng ông ta không có khả năng giao tiếp tốt với khách hàng cũng như không giao tiếp bằng mắt, đây có thể là kiểu người giống như cô. Cô không phát hiện ai khác có vẻ như là nhân viên cửa tiệm cả.

Không nói không rằng, Koguma đợi chờ những lời tiếp theo của ông lão. Kể cả khi không thể mua được xe trượt tại tiệm này, nếu như cô định dành dụm số tiền học bổng từ bây giờ và tìm việc làm thêm, và sau đó mua một chiếc xe trượt cũ từ những cửa hàng xe đạp lớn ở Koufu hay là Matsumoto, tốt hơn hết là có một chút kiến thức về sản phẩm.

Trong trường hợp này, Koguma tự nhủ với bản thân, có lẽ trò chuyện với ông lão kì quặc này một chút cũng không sao đâu nhỉ.

Người đàn ông ấy đi vòng ra phía sau cửa tiệm mà không nói lời nào, và đưa ra trước mặt cô một chiếc xe máy. Koguma đã hiểu lời ông nói trước đó “Cháu dùng xe cũ có được không?”

Chiếc xe hai bánh khác hoàn toàn với loại xe đạp thể thao và xe đạp đường trường trưng bày trước cửa tiệm, và cũng khác hẳn những chiếc xe máy đỗ trong khu giữ xe của trường.

Nó là một chiếc scooter mà Koguma cũng cảm thấy quen thuộc, loại xe chuyên dùng để đưa báo, đồ ăn và đi tuần tra. Tên nó là Super Cub.

Cô ngắm nhìn chiếc xe, trông chờ một điều gì đó sẽ tới và thay đổi cuộc đời mình, chiếc xe đạp kia chỉ là một nhu cầu hằng ngày, nhưng chiếc scooter trước mắt cô bây giờ không gì hơn là một thứ công cụ. Nó thật bẩn thỉu, cứ như thể đã bị bỏ xó từ rất lâu rồi vậy.

Ông già dùng giẻ lau hết mớ bụi bẩn kia, và nhìn vào Koguma. Có phải ông ấy đang chờ mình ngồi lên chiếc xe này? Suy nghĩ duy nhất trong đầu Koguma lúc này là: không đời nào mình lại lái chiếc xe như thế này.

Ông lão nhận ra sự chần chừ của cô, ông vừa nói vừa đưa mắt xuống nhìn công tơ mét của chiếc Cub.

“10.000 yên.”

Koguma vỗ nhẹ vào chiếc quần tây cô đang mặc và ngồi lên chiếc Cub không do dự.

Cũng không quá trễ để từ chối mua sau khi lái thử. Ở mức giá mà không khác là bao so với chiếc xe đạp bây giờ là mấy, cô bắt đầu nghĩ rằng không tệ nếu như cô được giải thoát khỏi việc cực nhọc leo con dốc nghiêng kia.

Cô ngồi xuống yên xe, nắm lấy hai tay cầm, hai chân đặt lên hai bên chiếc Cub đã được dựng sẵn chân chống.

Một làn gió khẽ thổi qua gò má Koguma.

Một chiếc scooter. Thời tiết lặng gió. Đáng ra không nên có ngọn gió nào thổi qua đây. Cô tự hỏi sẽ cảm thấy thế nào được lái một chiếc Cub.

Koguma quay mặt về phía chủ tiệm và nói:

“Con sẽ mua nó.”

Ngay sau khi Koguma dứt câu nói, cô nhận ra có gì đó bất thường. Cô không biết giá cả của một chiếc Cub đã qua sử dụng là bao nhiêu, nhưng với mức giá này là quá rẻ.

Cô quan sát kĩ hơn chiếc Cub mình đang ngồi, cô thấy mặc dù có hơi bụi bặm một chút, phần nhựa bên dưới được sơn một màu xanh tươi rói, và trên công tơ mét đã chỉ ra rằng chiếc xe này đã đi được hơn 500km rồi.

Điều quan trọng hơn là, ông lão không nhìn cô với như một đứa nhóc ngây thơ đần độn. Ông không nhìn vào mắt cô, cũng không nở một nụ cười trìu mến nào. Có vẻ như ông ta miễn cưỡng phải bán chiếc Cub này.

Koguma hỏi một cách cụt lủn.

“Sao nó lại 10.000 yên?”

Ông lão đáp, mắt chùng xuống.

“Chiếc Cub này đã khiến ba người chết.”

Koguma cũng sợ hãi ma quỷ và những thứ thần bí như ai khác. Cô chưa thấy một vật bị nguyền rủa, nhưng cô luôn suy nghĩ trong đầu cũng không kì lạ nếu có tồn tại những thứ như vậy. Cho tới tận bây giờ, cô luôn sống trong sự đề phòng trở thành nạn nhân thứ tư trong những tình huống như thế này.

“Không sao cả. Con vẫn sẽ mua nó.”

Người đàn ông đưa mắt lên, nhìn qua lại giữa Koguma và chiếc Cub. Ông không thể ngờ trước được câu trả lời của một cuộc mặc cả đáng ra nên từ chối.

Ông già nhìn Koguma và chiếc Cub từ xa, ông đáp.

“Vào bên trong.”

Koguma theo chân ông già vào trong tiệm. Một cửa tiệm gọn gàng đến không ngờ. Ông mở chiếc ghế gập đặt trước bàn, lấy ra vài thứ giấy tờ từ phía tủ dưới.

Rõ ràng, xe máy không phải thứ mà bạn cứ thế mua rồi chạy về nhà như xe đạp. Sau khi kí xong các loại giấy tờ ông lão hướng dẫn, Koguma nhờ ông chuẩn bị các giấy tờ khác để gửi tới cho văn phòng chính quyền.

Tới khi ấy, Koguma chợt nhận ra rằng mình không có bằng lái xe máy, và rồi thế cô tới một trường dạy lái xe gần ga Nagasaka, kế bên là Hinoharu, đăng kí khóa học kĩ năng lái xe máy ở tỉnh Yamanashi. Cô cũng được dạy cho cách làm bài test và thủ tục làm bằng lái tại đồn cảnh sát Hokuto gần đó.

Ông lão cũng cho Koguma một bản photo câu hỏi thi trắc nghiệm đã hơi ngả vàng do ánh mặt trời. Nó cũ tới mức cô không biết nó đã được dùng bao nhiêu lần rồi, nhưng ông lão bảo câu hỏi trắc nghiệm trước giờ chưa từng thay đổi, nên nội dung cuốn luyện đề vẫn giữ nguyên, dù cho có mới hay cũ đi nữa.

Vài ngày sau, tại văn phòng chi nhánh tòa thị chính, sau khi Koguma tới lấy biển số xe và bằng lái xong, cô bắt xe buýt tới tiệm xe đạp. Cô tính đi về bằng chiếc scooter của mình . Trước cửa tiệm, ông lão đang lau rửa chiếc Cub màu xanh lá.

Chiếc Cub phủ đầy bụi lúc trước bây giờ sạch tới mức cô khó lòng nhận ra được. Ánh sáng phản chiếu lên biển số xe đến chói cả mắt. Ông lão lại nhìn Koguma, nhưng, như mọi khi, ông không cười.

Koguma thanh toán số tiền cùng với biển số và các giấy tờ khác. Cô tự mình đăng kí xe, và ông lão cũng không tính phí số giấy tờ của cô, nhưng tiền bảo hiểm vẫn được tính vào tổng chi phí, để rồi cuối cùng, Koguma gần như đã tiêu hết số tiền tiết kiệm từ học bổng mà mình kiếm được.

Ngồi lên chiếc Cub đã được đăng kí, Koguma liến nhìn ông chủ tiệm. Cô định nói lời cảm ơn ông, nhưng thay vào đó cô phải hỏi ông cách nổ máy và cách vận hành cái thứ cần gạt mà cô phải dùng hai chân để đạp kia.

Ông lão nói, ngắt lời Koguma đang định hỏi.

“Mũ bảo hiểm và găng tay thì sao?”

Ông không biết cách chọn thời điểm để nói chuyện. Koguma thắc mắc rằng có phải chính vì sự vui sướng khi có được chiếc Cub mới toanh mà cô đã xem ông chủ tiệm như một người thân thích, cô không còn thấy ông khó chịu như trước nữa. Còn hiện tại, cô sẽ trả lời câu hỏi của ông trước khi học cách quay xe.

“Con có mang đây ạ.”

Koguma lấy ra chiếc mũ bảo hiểm được trường cấp để đi xe đạp.

Một chiếc mũ màu trắng với tên trường được in lên khiến nó trông như mũ dành cho công trường vậy. Hầu hết các học sinh đi tới trường bằng xe máy, mà thực ra cũng không nhiều lắm, đều sử dụng nó.

Koguma cho ông lão xem đôi găng tay cùng với chiếc mũ mua ở quầy hàng của trường.

Ông lão húng hắng, “Chờ một chút,” và chạy vào trong tiệm, rồi quay trở lại với thứ gì đó trên tay. Đó là một chiếc mũ trắng hở mặt và đôi găng bằng da màu vàng.

Ông đưa chúng cho Koguma.

“Chúng đã giết bao nhiêu người rồi ạ?”

Người đàn ông chưa từng cười lấy một lần cho tới bây giờ, bỗng thể hiện một biểu cảm mờ ám giống như một nụ cười.

“Hàng mới cứng. Từ một chiến dịch.”

Có một chiếc poster trong tiệm ghi,”Bạn được tặng một mũ bảo hiểm với mỗi đơn mua hàng.” Diễn viên nổi tiếng mặc bộ áo tắm kia trên poster cũng khá già rồi, cô sực nhớ lại.

Đội mũ và đeo găng vào xong, Koguma nổ máy với sự giúp đỡ của chủ tiệm. Cô dựng chân chống và được dạy thêm cách chuyển về số một cũng như mở van bướm[note31531].

Chiếc Cub bắt đầu chuyển động. Không chắc chắn liệu mình có thể làm được không, cô mở van bướm như đã được dạy, chuyển về số 2.

Chiếc Cub rung lắc một chút nhưng đã chuyển số thành công, chiếc xe dần tăng tốc, cảm giác như một chiếc xe đạp đang được tăng tốc từ từ. Cô còn sợ hãi không dám đi nhanh hơn tốc độ hiện tại, nhưng vào lúc này, với cô thì như vậy là đã ổn lắm rồi.

Cô gái không có gì cả, đã có một chiếc Cub.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Super Cub - Truyện chữ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Spoil    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Tone Koken (トネ・コーケン).
Bạn có thể đọc truyện Super Cub - Truyện chữ Chương 1 + chương 2 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Super Cub - Truyện chữ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close