Truyện Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau - Bin. Lotus : chương 10: cú sốc quá lớn
Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau - Bin. Lotus
-
Bin. Lotus
Chương 10: Cú sốc quá lớn
Lấy lại bình tĩnh tôi dùng số tiền ít ỏi của mình để đi bác sĩ vì tôi vẫn không tin vào điều ấy, vừa lo lắng vừa hồi hộp, vừa bước vào phòng khám bác sĩ đã hỏi tôi được mấy tháng rồi, tôi ngơ ngác không biết trả lời thế nào, thấy vậy vị bác sĩ liền khám cho tôi, kết quả càng khiến tôi không thể nào chấp nhận được khi tôi đã chính thức mang thai ở tuần hai mươi mốt và là một bé trai, thấy tôi lặng đi, vị bác sĩ cũng khẽ hỏi:
- Chồng con đã biết chưa? Ở tuần này rồi không phá được nhé, con nhìn đi em bé đang đạp nè, còn nghe được cả nhịp tim nữa đây nè!
Vừa nói vị bác sĩ còn tận tình chỉ tôi xem, một chiếc em bé đang nghịch ngợm trong bụng tôi, tôi vô cùng lo lắng, sau đó tôi được tiêm thuốc, hướng dẫn vài điều cơ bản khi mang thai, sau khi khám xong tôi trở về, trên chiếc xe đã cũ, tôi nghĩ vẩn vơ là rồi lại bật khóc, đặt tay lên bụng tôi lại càng đau lòng hơn, tôi không biết phải đối diện với chuyện này ra sao. Trở về phòng tôi nằm dài trên giường, muốn gọi về nhà nhưng không dám, tôi biết mở lời thế nào khi gia đình kì vọng vào tôi rất nhiều, chưa làm được gì phụ giúp gia đình nay lại thêm gánh nặng và thêm tai tiếng, tôi bật khóc nức nở, tôi cầu mong ông trời hãy cho tôi biết đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần ngủ một giấc sau thức dậy thì tôi vẫn là con người hồn nhiên và yêu đời, tôi ước.. ước thật nhiều, nhưng giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ!
Tôi thật sự không biết nên làm thế nào ở hiện tại, tôi nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày, không dám gọi về gia đình cũng chẳng dám kể cho bạn bè nghe vì xấu hổ và mặc cảm, anh hàng xóm thấy tôi cứ ở mãi trong phòng liền sang gõ cửa hỏi thăm tôi thế nào? Trong lúc ấy không kìm được cảm xúc tôi lại bật khóc trước mặt anh, và vô tình hồ sơ siêu âm của tôi nằm trên bàn anh đã trông thấy, anh thoáng hỏi có phải vì chuyện này mà tôi buồn đến thế không, tôi khẽ gật đầu, anh hỏi han tôi rất nhiều, tôi cũng cảm giác nỗi buồn vơi đi một phần vì có người hiểu cho tôi ngay lúc này, sau đó anh đề nghị:
- Nếu em đồng ý thì chúng ta kết hôn đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em, anh không nói, em không nói thì mặc nhiên người khác sẽ hiểu đứa bé là con của chúng ta, em nghĩ sao về điều đó?
Tôi khá bất ngờ về lời đề nghị đó của anh, đó cũng là cách giải quyết tốt nhất đối với tôi nhưng tôi vẫn còn đắn đo, như thế thì quá thiệt thòi đối với anh, khi tình cảm tôi không dành cho anh nhưng lại bắt anh chịu trách nhiệm với tôi như thế, tôi khẽ từ chối anh vì cần thời gian suy nghĩ thêm.
Nghe xong câu ấy tôi lại khóc như một đứa trẻ, đến khi cha tôi đi làm về ông lại nhìn tôi và không nói gì, bữa ăn cơm gia đình hôm ấy lạ lắm, chẳng ai nói với ai lời nào, không khí ảm đạm bao trùm cả căn nhà. Hàng xóm xung quanh nhà tôi thi thoảng lại sầm xì to nhỏ nhưng gia đình tôi như bỏ ngoài tai, hạn chế cho tôi tiếp xúc với họ vì sợ sẽ làm tôi buồn, ngày sinh cũng đã cận kề khi mọi chi phí đều do chị và mẹ tôi lo hết vì khi ấy trong người tôi không có gì cả. Nhiều đêm nằm trằn trọc suy nghĩ mãi tôi thấy mình quá vô dụng, cha mẹ đã lo cho tôi từ bé, đến hiện tại còn phải lo thêm cho con của tôi lại còn mang thêm nhiều tai tiếng khi không biết dạy con để ra nông nổi này, có lẽ cả đời này tôi nợ gia đình tôi nhiều hơn hai từ CẢM ƠN và XIN LỖI.
Danh Sách Chương: