Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ : chương 1387: tội lỗi của thạch tổ

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1387: Tội lỗi của Thạch tổ
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
"Năm đó..." Ông lão Thạch Hậu Đức với bộ y phục chắp vá sau khi đi tới đây thì lên tiếng, tâm trạng rối bời, sắc mặt đau khổ khó nói thành lời.

"Năm đó thì làm sao?!" Thạch Hạo hỏi gấp, vô cùng muốn biết rõ, cho tới hiện tại đều bị gọi là hậu nhân Tội huyết nên khiến lòng hắn rất khó chịu và cũng không cam lòng.

Hắn tin chắc, tổ tiên của Thạch tộc không hề có lỗi lầm lớn gì hoặc còn là bị oan uổng, ngược lại công cán còn rất lớn!

Bởi vì, năm xưa khi nắm đuổi theo thứ không rõ cùng kỳ lạ kia thì từng leo lên chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm đầy máu, bên trên một tế đàn hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng của bảy Vương đang liều mình phòng thủ Biên Hoang, huyết chiến tới cùng, cũng nhìn thấy được chính vì như vậy nên có Vương đã bỏ mạng!

"Đừng hỏi nữa, tổ tiên của chúng ta thật sự có tội hay không, thân là hậu nhân như chúng ta thì cứ xem như đang trả nợ chuộc lỗi đi." Ông lão Thạch Hậu Đức thất vọng lắc lắc đầu nói.

"Xin hãy nói rõ toàn bộ những gì mà ông biết, ta tin chắc tổ tiên Thạch tộc chúng ta không hề có lỗi lầm lớn nào cả, bởi vì ta biết được một vài bí ẩn!" Thạch Hạo kiên định nói.

Hắn sẽ không hề quên hình ảnh mà mình đã nhìn thấy ở tế đàn trên chiếc thuyền cổ màu đen kia, từ người già tới trẻ nhỏ đều leo lên bức tường thành cổ xưa nhuộm đầu máu đỏ, chằng chịt vết rách kia, bọn họ không ngừng đại chiến cùng với vô siố cường giả của dị vực.

Mỗi cuộc chiến tất phải vương máu, bên dưới tường thành chất đống hài cốt, ông lão và trẻ nhỏ cùng với những thiếu nữ không ngừng ngã xuống, bỏ mạng, đẫm máu, con mắt của bọn họ mở thật to đầy u ám, dù chết nhưng vẫn mang theo vẻ sầu lo thương cảm.

Mỗi khi nghĩ tới hình ảnh đó thì lòng Thạch Hạo quặng đau như cắt, ước ao có thể ngửa mặt lên trời hét thật dài, khát khao bản thân có thể trưởng thành ở thời đại gian nan đó nhất để tới cứu viện!

Tình huống hiện tại tương tự như vậy, Thạch tộc bị người khác nói là đời sau Tội huyết, có quá khứ chẳng chút vẻ vang gì, thậm chí còn có người nói rằng bị ghim chặt bên trên cây cọc sỉ nhục.

Việc này sao có thể khiến hắn không tức giận chứ?!

Hình ảnh của bảy Vương chém giết tới đẫm máu, kết quả lần lượt nga xuống, dùng cái chết để kết thúc ấy làm người người đau đớn, hiện giờ khi nghĩ tới tình cảnh lúc này của Thạch tộc nên quá mức bi phẫn.

Những việc mà tổ tiên Thạch tộc đã làm không có chút giá trị nào ư? Chết trận đầy oanh liệt, nhiệt huyết tung bay biên ucơng, thế nhưng đời sau lại rơi vào hoàn cảnh như vầy, thê thảm biết dường nào!

Dưới sự yêu cầu lần nữa của Thạch Hạo thì ông lão Thạch Hậu Đức chợt mở lời đầy thẫn thờ, nói: "Có tổ tiên từng ra tay giết chết người của mình, cắt đầu của mấy vị đại nhân vật!"

Trong đó, có hai người đủ để gọi là người lĩnh quân.

"Chuyện này..." Thạch Hạo lảo đảo thối lui, hậu quả quá nghiêm trọng, chém bay đầu của người lĩnh quân giới này, tội rất lớn, mang ý nghĩa là phản bội.

Tội lỗi này khó mà rửa sạch được, nếu như không có chứng cứ thật đầy đủ cùng với kết quả điều tra không được chi tiết thì rất khó trả lại sự thuần khiết cho Thạch tộc.

Vấn đề này quá nghiêm trọng!

Chỉ là Thạch Hạo biết rõ, bên trong chắc chắn có ẩn tình vô cùng to lớn, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy được sự kiên cường bất khuất của bảy Vương khi ở bên ngoài đế quan.

Đặc biệt, hôm nay khi nhìn thấy bức tranh khắc đá kia thì hắn biết được, người cầm trong tay cây đại bổng xương rtắng chính là tổ tiên Thạch tộc, mà Thạch Hạo từng thấy người này liều mạng đối địch, dòng máu chảy cạn và bỏ mạng nơi đó.

Dù cho có chết cũng không hàng, tại sao lại làm phản?

Da đầu của Thạch Hạo tê rần, năm đó đã xảy ra chuyện ra sao, tổ tiên Thạch tộc là chết trận, vinh quang cả một đời, vì sao lại làm những việc đó để trở thành tội nhân chứ?

Hắn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, trong lòng rùng mình, lưng sinh hơi lạnh, nếu như tổ tiên Thạch tộc bị oan khuất thì chắc chắn có người đã nói dối.

"Là người nào đã định tội cho tộc ta vậy ạ?!" Thạch Hạo hỏi, vấn đề này rất quan trọng, có thể ẩn chứa mối hoạ thiên đại này!

"Chuyện đã quá xưa, người của thời đại đó gần như đều chết cả, không cách nào tra xét, tuy rằng không có nói rõ ràng chi tiết thế nhưng cũng gần như vậy." Thạch Hậu Đức nói.

Thân là tộc trưởng của một bộ lạc thế nhưng hắn lại ăn mặc bộ y phục bằng da đầy rách rưới, vô cùng nhếch nhác, có thể thấy được độ gian nan tới cỡ nào của Thạch tộc.

"Có phải từng có hiểu lầm gì đó nên tổ tiên của chúng ta chưa kịp nói ra?" Thạch Hạo hỏi.

"Không biết nữa, đã không cách nào kiểm chứng lại rồi, năm tháng trôi qua cả trăm ngàn đời, không có mấy ai biết rõ chuyện năm đó." Thạch Hậu Đức lắc đầu cay đắng nói.

Có thể suy ra được, nhiều năm qua Thạch tộc vẫn bị kỳ thị như thế, sinh sống bên dưới bóng tối của tội huyết, khốn khó gian nan, gần như tiêu diệt một đại tộc vô thượng, thiếu chút nữa thì đã diệt tộc rồi!

Xa xa có vài đứa nhỏ chạy tới, tất cả đều mặc quần áo thủng lỗ chỗ, trên người dính đầy máu và vết thương, mới nhỏ như vậy mà đã đi săn rồi, có vài đứa nhỏ gào lớn: "Ba!"

Bọn chúng lảo đảo chảy về trước, vác theo mấy chiếc quan tài tới đầu cửa thôn.

"Ba, ba tỉnh lại đi, đừng cho chết mà, ông cố chết trận, ông nội chết trận, hiện giờ ba cũng đi theo, nhà chúng ta không còn đàn ông nào nữa rồi, hu hu..." Đứa nhỏ khóc ròng.

Có một bé gái mặc quần áo rách rưới bẩn thỉu, duy chỉ có đôi mắt to tròn sáng sủa, lúc này mặt mày lem nhem nước mắt gào khóc đầy thảm thương: "Thúc ơi, thúc không còn, ba mẹ sớm đã không còn, giờ chỉ còn mỗi mình con thôi à!" Cô bé khóc lớn, thân thể nhỏ nhắn cuộn mình trước quan tài, vẻ đáng thương khiến lòng người đau đớn.

"A!" Thạch Hạo không nhịn được gầm nhẹ, hắn không đành lòng nhìn những chuyện như thế này.

Thạch Hạo dừng lại ở đây, chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh, mấy ngày trôi qua hắn đã dần quen thuộc với bộ lạc nhỏ trong dãy núi này, cảnh sinh hoạt khắc khổ, người trưởng thành đều bị điều động đi hết, còn lại chỉ là người già bệnh tật mà thôi.

Nếu như có mãn thú mạnh mẽ xông vào thì toàn bộ bộ lạc sẽ đối mặt với thử thách đầy gian nan.

"Hít sâu một luồng tinh khí vốn có, đẩy chúng ẩn vào trong gân mạch..."

Sáng sớm đón ánh bình minh vàng tươi, Thạch Hạo đứng trong vùng núi chỉ điểm cho một nhóm thiếu niên tu hành, tuy rằng không chút nào nghiêm khắc nhưng tất cả mọi người đều chăm chỉ chú tâm học tập.

"Vận chuyển cốt văn như vậy sai rồi, bảo thuật Toan Nghê, phóng ra lôi điện, một khi sai lầm thì tia chớp ấy sẽ gây tổn thương cho chính bản thân mình." Thạch Hạo chỉnh nắn cho một đứa bé.

Hắn rất chuyên tâm đi chỉ bảo trợ giúp bộ lạc này, hi vọng giúp cho những người này có thể khá hơn một chút, ít nhất có thể giúp bọn nhỏ trưởng thành nhanh hơn đôi phần, có bản lĩnh tự vệ.

Trong lúc này, Thạch Hạo không thể không thán, đám nhóc này đều rất có năng khiếu thậm chí có vài thiên tài rất ghê gớm.

Trong đó có một thiếu niên tên là A Thú độ mười bốn mười lăm tuổi, tính dẻo dai rất là cao, có thể gọi là thiên tư trời ban cũng không quá đáng, ít nhất không hề kém so với những thiên tài ở bên ngoài.

Việc này khiến Thạch Hạo ngạc nhiên không thôi, chỉ một bộ lạc với hơn ngàn người mà lại chôn vùi một cục vàng chưa tôi luyện này!

Phụ thân của A Phú cũng là thiên tài cuối cùng trong thôn này, là do tộc trưởng Thạch Hậu Đức nói cho hắn biết, hiện giờ thì Thạch Hạo tin tưởng, chẳng trách lại tán dương như vậy.

A Thú được di truyền thiên phú của ba mình nên rất là đáng gờm, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi mà đã đánh bại hung giao, hàng phục ma mút, một thân một mình tiến vào sâu trong dãy núi để săn giết cổ thú vô cùng mạnh mẽ.

Thạch Hạo chú tâm dạy dỗ nó, vả lại đứa nhỏ này học hành cũng rất là nhanh, bởi vì phụ thân của A Thú đã chết trận nên nó muốn báo thù, muốn tới chiến người quan ngoại để chém giết.

"Em muốn học Đại Bằng quyền!" A Thú nói, bởi vì nó từng nhìn thấy một người ngoại tộc cách không dùng một quyền đánh hạ một con Thôn Thiên thú, hàng phục để làm toạ kỵ, việc này đã khiến nó khắc ấn tượng quá sâu, mê say quyền thức đầy dứt khoát này.

"Được, anh dạy cho mày, nhưng khi luyện Đại Bằng quyền tới mức thâm hậu nhất thì cũng không chỉ đơn giản là dương cương bá đạo như thế đâu." Thạch Hạo nói, bởi vì hắn muốn truyền Côn Bằng quyền.

"Em muốn bái anh làm thầy!" A Thú kiên định nói.

"Trước tiên cứ học một thời gian đã rồi tính!" Thạch Hạo cũng chưa có chuẩn bị để thu đồ đệ.

"Được, chờ anh cảm thấy e đủ tư cách thì lúc đó em sẽ bái anh làm thầy!" A Thú tính cách đầy kiên nghị.

"Người trẻ tuổi này thật là ghê gớm, hậu sinh khả uý mà, gần như muốn khai tông lập phái rồi. Nhưng, thu đồ đệ ở Thạch tộc Tội huyết này thì không tốt lắm đâu." Ngay ngày hôm đó có người tiến vào trong dãy nối, đi tới trong bộ lạc nhỏ của Thạch tộc này.

Vẻ mặt của người trong bộ lạc đều cứng đờ đanh lại, mỗi nười đều thẫn thờ vì chuyện xấu lại tới nữa.

Mỗi khi có người ngoài tới thì đều sẽ nhận được sự bất công và u ám.

Đặc biệt là nhìn thấy trang phục của người vừa xuất hiện này thì trong lòng của Thạch tộc càng thêm âm trầm hơn, bởi vì người điều động những cường giả thành niên đã tới, lại có người đi chiến trường, ý nghĩa là, sẽ bỏ mạng, sẽ chết đi!

"Đại nhân, phụ thân A Phú vừa mới chết trận xong, vẫn chưa tới thời gian, tại sao lại điều động nhân mã nhanh như thế chứ?" Tộc trưởng Thạch Hậu Đức với nụ cười đau khổ tiến lên, chuyện này là một gánh nặng không cách nào chịu đựng nổi đối với Thạch tộc.

Rất nhiều năm qua, bộ lạc Thạch tộc vẫn ngột ngạt như thế này, tộc nhân khó có thể mở miệng cười nói.

Ngay cả chính những đứa bé ấy đều thiếu đi sự ngây thơ của lứa tuổi, mỗi ngày đều tu luyện, mà những bé gái thì như vậy, không hề vui cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem trắng bạch đầy hồi hộp, thật sự khiến lòng người đau đớn.

Bọn nhỏ này không thể không run sợ, bởi vì một khi bị chọn trúng thì ý nghĩa là sẽ mất đi ba mẹ, trở thành cô nhi!

Cường giả trưởng thành, lên đường hơn phân nửa là vĩnh biệt, khong chết thì sẽ không trở về, ra ngoài khi sống lúc về đã là thi hài.

Trong bộ lạc, những ông lão còn sống rất là ít vì hầu như mọi người đều đã chết trận khi còn trẻ, người còn sống sót thì sớm đã là thương tàn, mất đi năng lực chiến đấu.

Rốt cuộc cũng có một cô bé không nhịn được khóc ròng, nó ôm lấy bắp đùi của một người trưởng thành dù chết cũng không buông, khóc ròng hỏi: "Ba, con không muốn ba đi đâu, con không muốn A Mẫn, A Thú trở thành cô nhi, con muốn ba ở lại, sinh sống bên cạnh con."

"Đại nhân, khoảng cách quá gần, không thể như vậy được, nếu không, Thạch tộc sẽ bị diệt tộc ngay, sẽ bị đứt đoạn truyền thừa!" Thạch Hậu Đức khẩn cầu.

Thạch Hạo từng bước tiến tới, bởi vì hắn nhận ra được đó là người quen cũ, hơn nửa tới đây là vì hắn.

"Ha ha, yên tâm đi, lần này cũng không phải điều động trai tráng của Thạch tộc đâu, dù sao vẫn còn chưa tới lúc, ta chỉ tới chào hỏi một anh bạn nhỏ thôi."

Tổng cộng tới năm người trong đó có một ông lão và Thạch Hạo biết người này, người lên tiếng cũng là ông lão này.

"Từ biệt nhiều năm như vậy, thành tựu của anh bạn nhỏ thật là làm người khác khiếp sợ, khiến lão hủ nghẹn họng trợn mắt mà, thật sự có chút hoảng sợ đó, một cao thủ Hư Đạo cảnh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không thể tìm ra được người thứ hai, trước đây tựa hồ chưa gặp thì phải!" Ông lão thở dài.

"Cũng có một vài người, lần này cũng tiến vào Đế quan đó." Thạch Hạo nói.

"Ít nhất bọn họ cũng phải trên bốn năm mươi tuổi rồi, nhỏ nhất cũng gần ba mươi, đừng có xem thì thua vài chục tuổi nhưng nếu xét về vị trí thì sẽ hạ thấp không ít. Thành tựu của ngươi, ở thời cận đại như vầy thì hơn nửa khó có người so sánh được!"

"Tốc độ tu hành với thành tựu chung cực cũng không liên quan là mấy, quá khen rồi." Thạch Hạo bình tỉnh đáp chứ cũng không hề quá nhiệt tình, bởi vì hắn phát hiện được đối phương là lai giả bất thiện.

Tuy rằng nhiều năm không gặp nhưng vẫn là có chút thù xưa khó giải.

"À, lần này tới là có chút chuyện về sự xuất chinh của anh bạn nhỏ." Ông lão cười ha hả nói.

Quả nhiên, ngày hôm nay cũng đã tới!

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Thế Giới Hoàn Mỹ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Thần Đông.
Bạn có thể đọc truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Chương 1387: Tội lỗi của Thạch tổ được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Thế Giới Hoàn Mỹ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close