Truyện Thỉnh Công Tử Trảm Yêu: Bùi Bất Liễu : chương 18: sở lương người này, được! (2)
Thỉnh Công Tử Trảm Yêu: Bùi Bất Liễu
-
Bùi Bất Liễu
Chương 18: Sở Lương người này, được! (2)
Chưa hết thời gian một chén trà nhỏ, khói đen trên miệng vết thương đã hoàn toàn biến mất! Ngay cả miệng vết thương lớn bằng cái chén kia cũng lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang khép lại.
Tuy có nguyên nhân do khí huyết của người tu hành no đủ nhưng công hiệu chữa thương của Bách Hoa Tán chắc chắn cũng có trợ lực rất nhiều.
"Sở sư huynh, dược của ngươi thật sự rất linh nghiệm!" Từ Tử Tình ngạc nhiên nhìn về phía Sở Lương.
"Hữu hiệu là tốt rồi." Chẳng qua Sở Lương chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Đối với người tu hành thì chỉ cần không có yêu độc, vết thương da thịt bình thường căn bản sẽ không tạo ra ảnh hưởng xấu gì. Từ Tử Tình lại thoa một chút dược cao lên bên ngoài vết thương, lập tức lại giống như người không có việc gì đứng lên, nhảy nhót tưng bừng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng cảm thấy sau khi dùng dược Sở Lương cho, trên người mình cũng bắt đầu tỏa ra mùi thơm, mùi hương này lại còn có biến hóa. Mới đầu là hương hoa nhài nhàn nhạt, ở giữa là hương thơm hoa hồng, sau này thì biến thành.. Ừm.. Một loại hương thơm kỳ lạ mà cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi thấy, hơn nữa còn vô cùng nồng đậm.
Có lẽ cũng là mùi hương của một loài hoa nào đó?
Sau khi khôi phục hành động, nàng đã uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến bên người Sở Lương, nói khẽ: "Sở sư huynh, ta nên cảm tạ ngươi như thế nào mới tốt nha."
"Không có gì." Sở Lương cười nói: "Ngươi cho ta Tụ Khí Đan, ta cho ngươi Bách Hoa Tán, có qua có lại nha."
"Nhưng là.." Tiểu cô nương nghiêng đầu một chút: "Tụ Khí Đan và Bách Hoa Tán của ngươi.. Làm sao so sánh được nha."
Sở Lương xua tay nói: "Chúng ta đều là đồng môn, lại là bằng hữu, tính rõ ràng như vậy làm gì chứ?"
"Chúng ta là bằng hữu sao.." Từ Tử Tình ngơ ngác một chút, bỗng nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ: "Được."
Lúc này Lâm Bắc cũng ở bên cạnh hỏi: "Nhưng Sở huynh đệ, không phải ngươi bị chúng ta trực tiếp kéo đi ở Hoán Kiếm Các hay sao? Lúc nào ngươi cũng mang theo thuốc giải độc à?"
"Lo trước khỏi họa nha." Sở Lương hời hợt đáp.
Không bao lâu sau, Phương Đình kêu gọi cả đội ngũ xuất phát lần nữa, Sở Lương lập tức lại đi lên đằng trước, một lần nữa đảm đương nhiệm vụ mở đường.
Lần này mọi người nhìn bóng lưng của hắn, tầm mắt nhu hòa hơn rất nhiều so với lúc trước. Hiện tại trong lòng một đám đệ tử của Ngọc Kiếm Phong đều cảm thấy.. Con hàng đệ tử Ngân Kiếm Phong này thật sự được, có yêu quái hắn chắc chắn sẽ đánh, có dược hắn cũng sẽ lấy ra.
Sở Lương, người này, được!
"Haiz."
Sở Lương khe khẽ thở dài, thu kiếm đứng lại.
Thu hoặc nửa đoạn đường sau chỉ gặp hai con Hoa Yêu. Lộ trình thuận lợi ở trong mắt người khác tự nhiên là chuyện tốt, nhưng với người cày đánh quái làm mục tiêu thì khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng loại thất vọng nhàn nhạt này rất nhanh đã bị cảnh tượng trước mắt đánh tan
Khi mọi người lần lượt bước ra khỏi con đường rừng chật hẹp chật chội, lần đầu tiên sinh ra cảm giác đều là rung động.
Thân thể nhân loại đi lại ở vùng Man Hoang rộng lớn này, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác nhỏ bé, mọi người một đường bước vào sơn cốc màu đen toàn đá lởm chởm, cách không xa, quả nhiên ở bên rìa sơn cốc phát hiện ra một cây hoa khổng lồ sinh trưởng ở trên một mảnh đất trống.
Danh Sách Chương: