Truyện Thứ Nguyên Chi Môn : chương 052 : trêu chọc đông phương bạch
Thứ Nguyên Chi Môn
-
anpromalong6
Chương 052 : Trêu chọc Đông Phương Bạch
Đông Phương Bạch kìm nén tâm tình ba động của mình lại, đem bức họa thu lại rồi cất giấu trong người, lên tiếng : “ công tử tài hoa khiến bản tọa thán phục, bản tọa đối với công tử võ nghệ rất hứng thú, nếu không chê Hắc Mộc Nhai luôn sẵn lòng chờ đợi công tử đại giá”
Lời còn chưa dứt tay áo nàng đả bay ra một tấm lệnh bài, lăng không mà đến trước người Thiên An.
Đông Phương Bạch nói tiếp : “ Công tử nếu gặp chuyện gì khó khăn, Nhật Nguyệt Thần Giáo đệ tử hay bất cứ phân đà nào tùy thời có trể trợ giúp công tử”
Thiên An cười cười, nói : “ ta yêu cầu cao lắm, đến Hắc Mộc Nhai ấm giường nữ nhân không chỉ xinh đẹp mà còn có thực lực mà còn có địa vị phải cao trong Nhật Nguyệt Thần Giáo nữa, ít ra phải là phó giáo chủ trở lên à”
Đông Phương Bạch mặt lại hiện lên một rặng mây đỏ, hiển nhiên nàng biết hắn ám chỉ lời gì, nói : “ công tử khẩu khí thật lớn, có phần không xem ta cùng bản giáo ra gì rồi”
Thiên An đem chung rượu trên bàn lấy lên mà uống, nói : “ ta bây giờ lại đổi ý, chúng ta luận võ so tài, như ta bại trận sinh mệnh tùy ý nàng cầm, như nàng bại chỉ cầu một đêm xuân tình”
“ Đăng đô tử” Đông Phương Bạch vừa thẹn vừa giận, ống tay áo phất lên, từ bên trong bay ra một vệt quang mang.
Là một cái kim thêu đồ, tốc độ bắn nhanh như sao xẹt, để lại một đường hồng quang lao đến người Thiên An.
Kim thêu vừa mảnh vừa nhỏ, dưới chân khí Đông Phương Bạch quán chú vào, thiên hạ này có thể đở được ở cự ly gần như vậy ít càng thêm ít.
Song Thiên An lại nằm ngoài những kẻ đó, hắn để mặc kim thêu phóng đến bả vai mình vị trí, kim thêu mang theo chân khí còn đáng sợ hơn cả đao kiếm thông thường, có thể phá người hộ thể chân khí.
“ Đang”
Kim thiết va chạm, hoa lửa bắn ra, chỉ kim thêu va chạm vào bả vai Thiên An chỉ đục thủng một chấm nhỏ xíu, không thể đi vào bên trong đó một ly da thịt.
“ Ta vạn độc không xâm, đao kiếm không nhập, Phương Bạch có muốn ta chỉ điểm yếu trên người hay không?” Thiên An cười tà nói.
Đông Phươn Bạch ánh mắt lay động, nàng bổn ý cũng không phải giết y, một chiêu vừa rồi nếu đắc thủ cũng để cho y chịu thiệt một hai mà thôi, không ngờ lại biết được y nhục thể đáng sợ như vậy.
“ Công tử sẻ nói cho ta biết thật ư?” Đông Phương Bạch dò hỏi.
Thiên An gật đầu, nói : “ chỉ việc nàng ngủ với ta, âm dương giao hòa, tráo môn liền lộ ra ngay, Phương Bạch nàng có muốn thử hay chăng?”
“ Vô sỉ” Đông Phương Bạch lại mắng lấy.
Hoàng Dung cũng bồi tiếp : “ca ngươi là tên bại hoại xấu xa”
“ Ha ha ha ha”
Nhìn nam tử kia cười to, phóng đãng trêu chọc nàng để cho bản thân mình sinh ra tâm tình khác thường. Phải biết từ trước giờ chưa có kẻ nào dám ở trước mặt nàng mở lời bông đùa như vậy.
Nếu có toàn đả chết cả rồi.
Đông Phương Bạch đứng lên, xoay người bước đến lan can, rồi nói : “Từ Hàng Tĩnh Trai có người hạ sơn, hy vọng ngươi đừng để cho bản tọa thất vọng”
“Từ Hàng Tĩnh Trai?” Hoàng Dung thốt lên.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói : “Từ Hàng Tĩnh Trai, xem ra bọn họ vì chàng mà kinh động rồi!!”
Vô luận trên giang hồ vẫn là trên triều đình đồng đều ít có đề cập Từ Hàng Tĩnh Trai môn phái này.
Trên giang hồ, Từ Hàng Tĩnh Trai tuy ít có người nhấc lên, nhưng lại là chính Đạo chi thánh địa. Đại vị so với Thiếu Lâm Võ Đang hai phái không chút kém, thậm chí còn mơ hồ cao hơn.
Mà ở bên trên triều đình, chấp chưởng vương vị càng hy vọng Từ Hàng Tĩnh Trai ủng hộ, bởi vì một khi đạt được Từ Hàng Tĩnh Trai ủng hộ, vậy liền ý vị thiên hạ đem mười phần chắc chín.
Từ Hàng Tĩnh Trai cái môn phái này từ Tây Hán trước đó liền đã thành lập, ngàn năm qua đi Từ Hàng Tĩnh Trai mỗi lần ở thiên hạ đại loạn thời khắc tìm một vị đương thời minh quân mà nhất thống thiên hạ.
Hôm nay thiên hạ nhìn như hòa bình, nhưng thủy chung tồn tại Liêu, Tùy, Tây Hạ tạo thế chân vạc.
Cộng thêm Thiên An xuất hiện, cùng với Âm Quỳ phái thiếu chủ và tông chủ quan hệ không rõ, nhưng Âm Quỳ phái nhất mực bảo hộ. Thêm động tĩnh Thiên An đồ sát quần hùng, dẫn đến Từ Hàng Tĩnh Trai lần này xuất thế.
Hoàng Dung nói : “Từ Hàng Tĩnh Trai truyền nhân xuất hiện, nghe nói bọn họ với Âm Quỳ phái dây dưa không ngớt với nhau. Hẳn không lâu nữa sẻ đến tìm ca ca”
Thượng Quan Tiểu Tiên nói: “ trong thiên hạ không có ai biết Từ Hàng Tĩnh Trai truyền nhân bộ dáng, cũng không người nào biết Từ Hàng Tĩnh Trai truyền nhân niên kỷ. Càng không có ai biết Từ Hàng Tĩnh Trai truyền nhân tính danh, rốt cục là kẻ nào hạ sơn”
Thiên An cười bí hiểm, rồi nói : “ đả nàng có lòng tốt như vậy, ta cũng đáp lể cho nàng một tin vui”
“ Tin vui gì?” Đông Phương Bạch hiếu kỳ hỏi.
Thiên An đáp : “ muội muội của nàng thất lạc tin tức”
“ Ngươi!” Đông Phương Bạch con mắt mở lớn thất thố hô lên.
Thiên An nói tiếp : “ theo ta thôi diễn, muội muội nàng đang ở phái Hằng Sơn làm ni cô, về phần danh tính..”
“ Là gì?” Đông Phương Bạch gấp gáp nói, muội muội thất lạc thời niên thiếu đây là một cọc tâm sự mà bấy lâu nay bản thân nhất mực tìm kiếm, nhưng giống như mò kim đáy bể vậy vẫn không thu được tin tức gì.
“ Tên là Nghi Lâm” Thiên An đáp.
“ Nghi Lâm” ba nữ đồng loạt lẩm bẩm danh tự này.
Đông Phương Bạch con mắt nhìn chằm chằm Thiên An, dò hỏi : “ lời công tử là thật ư?”
“ Ta càn thiết phải lừa gạt nàng sao?”
Đông Phương Bạch nhãn châu lay chuyển rồi nói : “ chuyện này công tử vì sao mà biết được?”
“ Bí mật” Thiên An cười đáp.
Danh Sách Chương: