Chúng run rẩy không dám nói, chỉ lén nhìn về phía Diệp Hi Hòa trong phòng.
Quách Côn nhìn theo ánh mắt chúng, gầm lên: "Thãng nhãi kia, chính mày đã hại con trai tao phải không? Con trai của Quách Côn tao đâu?
"Bang chủ, ông xem kìa!!"
Đột nhiên, một tay sai bên cạnh Quách Côn hoảng sợ chỉ vào vũng máu dưới đất.
Quách Côn nhìn vững máu, trong lòng có cảm giác không lành!
"Đồ khốn, mày… mày emn đã giết con trai tao?" "Bang chủ xin nén bỉ thương!"
Đột nhiên, đám tay chân phía sau đều vẻ mặt nặng nề, lên tiếng.
Ai cũng biết, bang chủ chỉ có một mụn con trai, từ nhỏ. ôm ấp như bảo bối, thậm chí còn không đành lòng để con chịu khổ, nên cũng không bắt con luyện võ!
Ai ngờ tên liều mạng kia dám giết thiếu bang chủ!
*Nói lời vô dụng! Bảo nén đau thương, vậy đế cho nó cũng nén đau thương đi. Giết cho taol! Giết nói!"
Quách Côn tức giận ra lệnh, cả đám tay chân Huyết Thủ Bang rút hung khí xông lên chém Diệp Hi Hòa!
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, từ phía trước vang lên một lưỡng khí tức kinh khủng, ba trăm tên xông vào phòng bị đẩy ngược trở lại, đổ ập vào tường và cửa phòng, nổ tung thành bãi máu, chết không còn manh giáp!
Cả phòng như bị tâm máu, mùi máu tươi rồng nặc lan cả trăm mét!
Quách Côn trợn tròn mắt, lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó, mấy phó bang chủ và đại ca bên cạnh cũng nhìn Diệp Hi Hòa với biểu cảm kinh hoàng!
Diệp Hi Hòa tiêu diệt nhiều người vậy, trên người lại không vương chút máu nào!
"Quách Côn, còn nhớ tôi không?”
Diệp Hi Hòa bước tới trước mặt Quách Côn! Sắc mặt Quách Côn thay đổi, ông ta cảm thấy chàng trai này hơi quen mắt, như từng gặp ở đâu đó.
Cho đến lúc này ông ta mới nhớ ra, kinh ngạc nói: "Mày, mày là Diệp Hi Hòa? Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp ba năm trước?!"
So với việc bị Diệp Hi Hòa ép chết rồi để lộ bí mật năm đó, ông ta thà chết chung với hắn còn hơn, giấu kín đến cùng!