"Anh ta…Anh ta tên là Cẩu Vượng, là bạn học cấp ba cũ của em…
Liễu Thi Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không ngờ hôm nay khi em về thăm cha mẹ, lại bị anh ta nhắm vào và sau đó đi theo em về nhà…"
"Anh Diệp, cảm ơn anh đã cứu em nhưng anh nên thả hắn ta ra đi, em…em không sao là được rồi…
Không phải Liễu Thi Nghiên có tâm thánh mẫu mà là cô ấy sợ Diệp Hi Hòa không đủ khả năng đắc tội với Cẩu Vượng!!!
Theo như cô ấy biết, ngay cả nhà họ Diệp từng huy hoàng một thời, bối cảnh của họ cũng không bằng nhà họ Cẩu!
Nhà họ Cẩu là một trong ba gia tộc nổi tiếng hiển hách nhất ở Tân Hải còn Cẩu Vượng là con trai duy nhất của nhà họ Cẩu, quần áo lụa là hạng nhất. Cô ấy không muốn Diệp Hi Hòa vì mình mà tức giận…
"Thả hắn ta đi? Được, anh thả hắn ta đi." Diệp Hi Hòa nói xong rồi nhấc Cẩu Vượng ra ngoài. "Anh Diệp."
Liễu Thi Nghiên vội vàng muốn đuổi theo nhưng lại được Liễu Thành Chí an ủi, sau đó lắc đầu với con gái.
Bên ngoài khu phố tồi tàn.
Diệp Hi Hòa đưa Cẩu Vượng đến một công trường xây dựng bỏ hoang.
"Diệp Hi Hòa, mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng làm loạn. Tao là người nhà họ Cẩu đấy. Trước đây cha của mày phải khách khí khi gặp cha của tao. Cha của tao là Cẩu Bái Trừng đấy!"
Cẩu Vượng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa với ánh mắt sắc bén và nói.
Tuy lúc này hắn ta đang dựng tóc gáy nhưng hắn ta không tin tên sát thần Diệp Hi Hòa này thật sự sẽ thả hắn ta đi!
Diệp Hi Hòa không nói gì, hắn nhìn xung quanh và †ìm thấy một thanh thép rỉ sét. Hắn cầm thanh thép lên và đặt Cẩu Vượng xuống đất
. "Diệp Hi Hòa,mày muốn làm gì?"
Cẩu Vượng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa với vẻ cảnh giác.
Xì xìIII Diệp Hi Hòa không nói lời nào mà trực tiếp nhét thẳng thanh thép rỉ sét vào háng của Cẩu Vượng, máu bắn tung tóe cao ba mét!
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên khác vang lên từ phía sau: "Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu đúng không?"