Truyện Diệp Tương - Bạch Lạc : chương 30: đứa bé là con anh sao?
Diệp Tương - Bạch Lạc
-
Bạch Lạc
Chương 30: Đứa bé là con anh sao?
- Đứa bé là con của anh sao?
- Phải.
Cả hai người đều rất thẳng thắn với nhau. Lục Diệp biết, cô và anh vẫn luôn thẳng thắn như thế, chuyện đứa bé, dù có hay không có anh cũng chỉ có thể đứng trên quan điểm là cung cấp một chút gen mà thôi. Còn điều anh muốn cô nói ra chính là chuyện vì sao năm đó cô nhất quyết muốn ly hôn với anh. Nhưng bản thân anh chưa kịp nói thêm Giang Tương liền nhanh chóng nói tiếp.
- Đó là con anh sao, trông không giống anh cho lắm, có lẽ giống mẹ nó nhiều hơn.
Lục Diệp bật cười, cô vậy mà nghĩ Tiêu Tiêu là con anh.
- Thằng bé tên là Mạc Tiêu Tiêu.
- Nó theo họ mẹ sao?
- Không phải.
Suy nghĩ một hồi Giang Tương liền nói.
- Vậy anh cũng thật vĩ đại, chấp nhận con của vợ với chồng cũ.
- Anh chưa từng lấy thêm vợ, trước giờ cũng chỉ có duy nhất một người.
Giang Tương nghe được những lời này từ miệng của anh có đôi chút bất ngờ. Cô vốn tưởng khi đó hai người ở bên cạnh nhau rồi không lẽ vì cô gái kia có con riêng với người khác vậy lên không kết hôn sao. Đứa trẻ tội nghiệp thật đáng thương, vậy mà còn dám nói con trai cô không có ba, ba của con trai cô là người nó đang chiếm đấy.
Lục Diệp nhìn khuôn mặt đầy dãy những suy nghĩ của cô anh cũng không nói gì. Suy nghĩ của cô chưa bao giờ là điều anh có thể phỏng đoán. Hai người vẫn như vậy, mỗi người một suy nghĩ riêng. Cho đến khi tiếng giày cao gót càng ngày càng nhanh đi về phía hai người họ. Nhìn xuống đôi giày cao gót hàng hiệu của người phụ nữ, cô cũng bất chợt cười tự nghĩ lại lòng mình. Cô cũng đã từng tự tin như thế bước chân trên đôi giày cao gót. Thậm chí có lẽ chiếc giày được cô đóng hộp vẫn còn được lưu tại đại sảnh Giang Triều.
Người phụ nữ nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi ăn cùng nhau cũng có chút sửng sốt, trời ạ, đứa bé này sao có thể giống Lục Diệp đến vậy. Cô khẽ nhìn lên khuôn mặt anh đầy suy nghĩ. Xong sau đó lại nhẹ nhàng nói với anh:
- Cảm ơn anh, em đưa Tiêu Tiêu về nhà trước. Nhưng mà đứa trẻ này liệu có phải của anh không vậy.
- Phải.
- Vậy là đến gặp nhau là muốn chi phí nuôi dưỡng hay nhận tổ quy tông.
- Nhạn Kiều, đừng nói bậy, anh đang muốn nhận con còn không được đấy.
- Chị dâu, em xin lỗi. Em xin phép.
Giang Tương nhìn bóng hình của cô gái kia dời đi trong đầu không khỏi ong ong, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì vậy. Vợ cũng không phải, anh ấy nói cô ấy lại rất nghe lời, tình nhân sao. Nhưng khoan đã, câu nói chị dâu ý là sao? Làm gì có người phụ nữ nào muốn gọi chính thất là chị dâu cho được chứ.
Đến hiện tại thời gian năm năm, cô vẫn như vậy, có những câu nói thật khiến người ta muốn đau lòng mà chẳng thể phản bác nhưng cũng đã điềm tĩnh đi rất nhiều, cô không còn bốc đồng giống như khi xưa cùng Hoàng Đồng Đồng chạy nhong nhong ngoài đường kiếm chuyện.
Danh Sách Chương: