Truyện Diệp Tương - Bạch Lạc : chương 32: ngủ chung giường
Diệp Tương - Bạch Lạc
-
Bạch Lạc
Chương 32: Ngủ chung giường
Lục Diệp lần này dường như hiểu được ý cô. Sau khi ăn tối anh dấp ướt một chiếc khăn sau đó nhẹ nhàng lau người cho cô. Vừa lau anh liền vừa nhẹ nhàng cùng cô tâm sự.
- Anh không biết tại vì sao năm đó em liền mất tích một đêm, sau đó em xuất hiện trong tang lễ của ba. Anh đã rất hoảng sợ. Cả một đêm anh lái xe lòng vòng tìm em khắp nơi. Nhưng chính bản thân anh lại cảm thấy anh không thể hiểu rõ được lòng em. Anh cứ nghĩ em giận dỗi, nhưng anh lại chợt nhớ ra anh chưa làm gì khiến em giận dỗi hết. Sau đó em nói em muốn ly hôn.
- Giang Tương, khi anh ký vào thỏa thuận ly hôn đó, trong lòng anh chỉ nghĩ, giữa hai chúng ta ban đầu đến với nhau là thỏa thuận, vậy kết thúc thỏa thuận hai chúng ta sẽ không bị ràng buộc nữa. Nếu đã vậy anh liền muốn một lần nữa theo đuổi em. Vậy mà em nói xem tại sao lúc đấy em ném cả công ty cho anh sau đó mất tích vậy. Tài sản của em cũng muốn bỏ hết sao?
- Chuyện kết hôn vốn dĩ người phụ nữa luôn là người thiệt thòi hơn cả, em không thèm cùng anh đòi chia tài sản của anh còn cho anh thêm tài sản của em, đồng ý cho anh làm lãnh đạo sau đó bỏ mặc anh, ban đầu anh có chút giận dỗi và tổn thương nhiều lắm. Anh không ngờ hóa ra anh mới là người được em bao nuôi. Em nói xem có phải anh nên bắt đền em hay không?
Nhìn lên ánh mắt người đàn ông đang ngồi trước mặt cuối cùng Giang Tương cũng một lần lựa chọn nói hết một lần.
- Trước ngày ba em mất, em bị gãy chân.
- Đúng, làm sao lại bị gãy chân.
- Vốn dĩ em tính đi bắt gian, nhưng khi đôi gian phu kia vào đến thang máy của khách sạn Khải Duyệt rồi em bị một chiếc xe của người dọn vệ sinh đâm phải, bánh xe đẹn vào cổ chân dẫn đến gãy chân.
- Gian phu sao.
Lời vừa nói xong Lục Diệp bỗng cười lớn. Rõ ràng Nhạn Kiều là em họ của anh lấy đâu ra gian phu. Ngày hôm đó con bé cùng chồng đến thành phố của anh để bàn mối làm ăn. Nhưng vì quá nghén khiến cả người con bé mệt mỏi. Chồng con bé đành phải nhờ anh đưa con bé trở về khách sạn, còn con của con bé đó chính là Mạc Tiêu Tiêu mà cô đã từng gặp.
Hóa ra Giang Tương cũng đã biết ghen. Cô vì ghen tỵ với người đó nên mắt tắt máy.
- Nhưng em biết không, chỉ cần em đau, bản thân anh cũng thấy đau lắm, anh tự trách mình không bảo vệ tốt cho em.
- Ai nói tôi cần anh bảo vệ.
- Nghe anh nói được không, anh biết có lẽ nói em chấp nhận anh ngay lúc này có thể em sẽ không đồng ý. Nhưng anh muốn gặp con nhiều hơn. Anh không giành với em, chỉ là gặp con, đưa con đi chơi, hoặc đơn giản đưa đón con đi học thôi có được không. Anh không muốn thằng bé vì mấy câu nói ngây thơ của bạn bè liền buồn phiền thêm nữa.
Đến khi bị đánh thứ thì Lục Diệp vẫn chỉ nhẹ nhàng vào trong phòng vệ sinh cá nhân, sau đó liền đi ra đỡ Giang Tương vào nơi đó để cho cô vệ sinh buổi sáng cho chính mình.
Danh Sách Chương: